Con vật nhỏ bé lần đầu chiến đấu cùng con sói hung ác
Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2013
2
Tiểu Linh
Miêu bị cắn bị thương, nhưng nó không chạy trốn.
Nó còn bé,
vẫn còn là một con Linh Miêu nhỏ, bất luận là về sức lực, hay là về kinh nghiệm,
nó so ra đều thua với sói. Mà lần thua này, chính là sinh mạng nó.
Tiểu Linh
Miêu không sợ điều này, cũng không nghĩ đến điều này, trong lòng nó đang nổi
cáu. Nó trêu chọc sói vì cảm thấy sói thú vị, sói lại muốn cắn chết nó, ăn thịt
nó.
Con sói
sao mà ác thế, sao mà xấu thế?
Tiểu Linh
Miêu không có xấu, nó muốn liều cùng sói cụt tai.
“Mao ú…mao
ú…”, nó gầm thét một cách phẫn nộ.
Nó là đang
kêu chiến đấu.
Ý của nó
là nói: Ngươi cái con vật xấu xa, thật là nham hiểm hèn hạ! Ta xem như là đã biết
ngươi, đến đây đi, xem ta có đem cái tai kia của ngươi xé rách hay không!
Sói nghe
không hiểu tiếng kêu của Tiểu Linh Miêu, cũng không nghĩ đến cái tai kia của
nó. Nhìn thấy con vật nhỏ phẫn nộ khác thường, nó rất vui. Nó đang mong đợi như
thế.
Con sói nhẫm
tính, nếu như là Tiểu Linh Miêu quay mình trèo lên cây (Linh Miêu là loài biết
leo cây mà), tất cả đều sẽ chấm hết. Mình có muốn làm gì nữa cũng chỉ có thể
nhìn cây mà than thở. Nhưng cái con vật nhỏ bé này ngược lại, nó không leo lên
cây, lại cứ muốn cùng mình đánh nhau, đây không phải là tự tìm đến cái rủi đó
sao? Được, kẻ đại ngốc, đến đây đi.
“Ta còn
chưa được ăn thịt Linh Miêu, đây là ông trời cho ta thoả cơn thèm ăn đây!” Nó
nghĩ như thế.
“Ú….Ú…ngao!”
Nó kêu lên.
Ý của nó
là: “Được, ngươi đợi đấy. Tên tiểu tử có chủng loài hãy đợi đấy.
Con sói
vung chân xông thẳng đến.
“Cha cha,
cha cha cha cha!”
Mấy con
chim ở trên cây to xung quanh đều đã cảm thấy đến nguy hiểm, chân vừa cong vừa
nhảy, vỗ cánh phành phạch, tranh nhau bay lên trên bầu trời.
Đàn chim
chưa có hạ xuống không dám hạ xuống, kinh hoàng kêu lên, vừa thập thà thập thò
xem xét tình cảnh ở dưới rừng cây, vừa tụ họp đàn chim mới bay lên hỏi:
“Việc gì vậy,
việc gì vậy? Ở dưới xãy ra chuyện gì vậy?”
Đàn chim hỏi
thăm lẫn nhau…, trời đã sắp tối rồi, đàn chim không dám bay xa, đành lượn vòng
xoay tròn ở trên ngọn cây.
Tiểu Linh
Miêu đã tránh né được. Nó tuy rằng phẫn nộ, suy cho cùng vẫn là rất linh hoạt,
đồng thời, ở lúc sói xông thẳng đến ngang qua bên mình, không có quên nhân tiện
lại cào lão động vật này một cái.
Lần này, con
sói ăn phải một chút thiệt thòi. Móng của Tiểu Linh Miêu thò ra, ở trên mình nó
cào rách một đường dài máu tuôn xối xả.
Không làm
tổn thương gân cốt, chỉ là da thịt đau buốt nóng rát mà thôi. Lão sói tức quá đi,
toàn thân lông màu xám đen đang run run. Nó thu chân, mãnh liệt quay đầu lại,
hai mắt phóng ra ánh sáng hung ác sáng quắc, lại “vỗ” đất một cái nhảy lên.
“Ú…ú…”
Đi theo
cùng cái vỗ tiến công, trong cổ họng sói phát ra tiếng gào thét ghê rợn cả người.
Ý nghĩa của
tiếng gào thét này đã rất rõ, không cần phải phiên dịch nữa.
Tiểu Linh
Miêu không sợ, cũng đang gào thét ú ú…, nó chăm chú nhìn về sói, móng trước bám
chắc mặt đất, chân sau hơi cong lại, bắp thịt toàn thân co chặt, chuẩn bị nhảy
tránh bất cứ lúc nào, lại một lần né tránh cú vồ chụp bắt của sói. Nhưng, lần
này, nó đã thất bại.
Con sói cụt
tai không phải là một con sói bình thường, nữa đời của nó đều ở trong đánh giết
lẫn nhau để sống, về kinh nghiệm đánh nhau không biết so với tiểu Linh Miêu nhiều
gấp bao nhiêu lần. Nó đã từng bị con vật nhỏ bé né tránh hai lần rồi, còn có thể
không lưu ý sao? Chính ngay lúc nó quay đầu lại phóng mình nhảy lên, đã phòng bị
Tiểu Linh Miêu né tránh. Tiểu Linh Miêu vừa giẫm chân, cái đuôi của nó vừa vẩy,
thân mình vừa nghiêng, đúng lúc đem Tiểu Linh Miêu xô ngã lật nhào.
Tiểu Linh
Miêu lăn tròn hết một vòng, vội vàng nhảy lên. Con sói không một chút thờ ơ, một
chân giẫm lên bả vai Tiểu Linh Miêu.
Chổ vết
thương của Tiểu Linh Miêu đau ghê gớm, chui
vào lòng, vội vàng quay đầu cắn một cái, “áo ú”, cắn vào chân của sói.
“Ú…ú… ú…”
Con sói bị
cắn đau quá, không ngớt kêu la. Nó vội vàng giở chân lên, sao mà vẫn không nhấc
chân được? Hự, con vật già vừa cúi thấp đầu, mở to miệng cắn vào sau gáy của Tiểu
Linh Miêu.
“Ú…ú…”
Con sói vừa
cắn hung hãn, vừa từ trong mũi phát ra tiếng gầm thét hung dữ.
Nó đang uy
hiếp Tiểu Linh Miêu, ý là nói: Thả chân ta ra, thả chân ta ra!...., ngươi có thả
hay không? Không thả ta cắn chết ngươi!
Tiểu Linh
Miêu hoàn toàn hiểu rõ ý của sói. Nó không có nhả ra, nó không thể nhả. Nó đã
biết sói muốn cắn chết nó, muốn đem nó làm bữa ăn tối. Không nhả ra cũng chết,
nhả miệng ra cũng chết. Hơn nữa, nhả miệng ra, con sói sẽ thay đổi cái miệng, rất
dễ dàng cắn vào cổ nó, nhanh chóng đem mình cắn chết.
“Ú…u…”
Nó vừa cắn
một cách rất mạnh, vừa dùng mũi trả lời một cách phẫn nộ.
Bấy giờ,
nó càng không nghĩ đến chạy trốn, chỉ có một lòng vật lộn, một lòng cắn chân của
sói…
Đàn chim
kêu càng vang dội hơn.
“Gu ga ga
ga gu gu, gu ga ga ga gu gu”,
“Zi hei zi
hei, zi zi zi hei”,
“Ji li ji
li, ji li ji li y y”…
Có con giọng
ồ ồ, có con giọng nhỏ bé, có con kêu rất dễ nghe, cũng có con kêu rất chói tai.
Nhưng tất cả những con chim đang kêu này, đều không phải kêu gọi bà con họ hàng
bay xuống ngủ qua đêm, mà là đang nhắc nhở: Bay lên đi, mau bay lên đi, ở dưới
đánh nhau rồi, thật đáng sợ quá!
Xa xa, mấy
con chim kết thành đàn bay lên, trong bầu trời ráng chiều dần dần biến mờ sẽ hợp
lại cùng nhau, rất nhanh, tổ hợp lại thành một vòng tròn to bay lượn, kêu kinh
hãi.
Chân của sói
không có bao nhiêu thịt, răng của Tiểu Linh Miêu đụng vào đến xương chân của sói.
“Ứ…ứ…ứ…” Con sói cụt tai đau đến toàn thân run lẩy bẩy, giống như con chó con
rên rĩ. Nhưng nó hoàn toàn không có hả miệng ra, vừa rên, vừa vẫn dùng sức, căm
hận không nhanh chóng cắn đứt cổ họng của Tiểu Linh Miêu.
Đốt sống cổ
của Tiểu Linh Miêu đau nhức quá, toàn thân tê buốt, giống như có một dòng điện
mạnh xông lên. Miệng của nó tự nhiên thả lỏng một chút, nhưng nó vừa nhúc nhích
miệng lại cắn chặt lại, cắn càng chặt hơn lúc trước.
“Ứ ứ ứ…….”
Con sói
đau quá chịu không nỗi nữa, kêu the thét đột nhiên vung vẩy cái đầu.
Đốt sống cổ
của Tiểu Linh Miêu đau dữ dội, tự nhiên lại mở miệng ra. “Păng” con sói điên cuồng
phẫn nộ đem nó quăng đi, đụng vào một cành cây to.
“Mao ú!”
Nó rên lên
một tiếng, mắt mờ tối, đi vào hôn mê.
Con sói
hít hơi lạnh vèo vèo, nhắc chân lên, nhảy mấy cái, có hơi nghiêng người, cái
chân bị Tiểu Linh Miêu cắn rốt cuộc vẫn còn chạm đất được.
“Ú…ú…”
Nó kêu lên
một cách đau khổ, lại nhảy lên mấy cái…, còn may, cái chân còn có thể đi được,
chưa gãy.
Nó ngẩng đầu
lên, nhìn Tiểu Linh Miêu nằm co giật ở bên cạnh cành cây to, đảo đảo môi, nhe
nanh ra.
Không ngờ,
con vật nhỏ bé này thật có dòng máu kiên cường không sợ chết!
“Ú…ú…”
Con sói hạ
thấp giọng rên một cách âm u, chép chép miệng, nhắc cái chân trước đang chảy
máu, cà thọt cà thọt hướng về cái cây to lắc lư đi đến.
Ý của nó
rên là: Không sao cả, vài ngày sau lại có một cái chân lành lặn, lão đây không
sợ điều này…, này con vật bé nhỏ, ngươi lặp lại sự lợi hại cho ta xem đi!
Không nghi
ngờ gì cái rên của sói là có ý này.
Bạn nghe
xem âm thanh của nó, nhìn xem ánh mắt của nó, đúng như vậy đấy.
Con sói lắc
lư rất chậm, đi từng bước từng bước. Nó biết, Tiểu Linh Miêu bị va chạm không
nhẹ, nhất thời sẽ dậy không nổi, không biết chừng đã chết rồi.
Sức quăng
của cái cổ sói rất mạnh, nhờ vào vung vẩy của cái cổ, sói có thể “vỗ” đất một
cái đem cái cổ họng của bò và Hươu kéo rách, đem thực quản huyết quản khí quản
trong cổ họng chúng nó cắn đứt. Khi sói cụt tai đem Tiểu Linh Miêu quăng đi tuy
không phải là có ý, nhưng sức quăng cũng không nhẹ.
Sắc trời
chiều nặng trĩu.
Dưới gốc
cây to mờ tối, con sói ngửi ngửi cái mũi, cái miệng của Tiểu Linh Miêu, ngẩng đầu
nhìn mấy con chim đang kêu rối loạn bay trong bầu trời, liếm liếm máu bẩn bám
trên lông bên mép, rên một tiếng, rồi cúi thấp cái đầu.
Có ánh sáng
lửa ở nơi nào đó chớp lên một cái.
“Pằng”
Trong rừng
núi vang lên một tiếng sét.
Con sói ngẩng
đầu lên một cách mạnh mẽ, cái tai như chiếc lá rách đột ngột lắc lư.
“Cái con vật
xấu xa này, cút đi, cút mau đi!”
Có người
đang quát đuổi.
Con sói cụt
tai vội vàng quay đầu lại. Nó nhìn thấy rõ, ngoài mười mấy thước, có một người
đang bê một vật có ống sắt, đang ngắm về nó. Đây là người canh giử cánh rừng
này, chân có chút tập tễnh, trên mặt mọc râu rậm.
Râu rậm đi
đến.
Con sói thật
nhanh, miệng ngậm chặt Linh Miêu, vừa kéo lên liền chạy, nó biết ý của người giữ
rừng, nhưng, thịt ngon đến miệng sao có thể bỏ qua cho được?
Bấy giờ,
chân của nó gần như không còn đau nữa.
“Thả xuống,
thả xuống, con vật khốn nạn!”
Người giữ
rừng Râu rậm ở phía sau vừa hò hét vừa đuổi theo.
Con sói
quay đầu liếc nhìn người giữ rừng, chạy càng nhanh hơn.
“Pằng”
Trong rừng
núi lại nổ vang một tiếng sét.
Một luồng
gió nóng bỏng đuổi đến, réo lanh lãnh hướng qua da đầu của sói.
Chân sói mềm
ra, ngã lộn nhào cái “ùm”. Trong tai nó vang lên tiếng kêu u u, cái đuôi tự
nhiên ép chặt vào rãnh mông.
“Ứ…ứ…ứ”
Nó đau xót
kêu lên, rơi mất Tiểu Linh Miêu, vừa bò dậy, vội trốn vào một miếng đá to ở
phía sau.
Nó đang
xin tha thứ, ý là đừng đánh, đừng đánh nữa, tôi không dám nữa rồi.
Nó biết tiếng
sét nổ vang là phát ra từ cây súng, cái đồ chơi này đừng đụng vào. Nó cũng sợ
người đàn ông Râu Rậm, đừng thấy người này chạy không nhanh, nhưng đừng đụng
vào, Người này biết sử dụng súng, đạn chạy càng nhanh hơn.
Phía sau
miếng đá to đang mọc đám cây nhỏ rậm rạp. Trong màn đêm vừa buông xuống, cành
nhánh cây nhỏ xào xạc lắc lư mạnh, con sói đã không còn nhìn thấy nữa.
Người giữ
rừng lắc lắc đầu, thu súng lại, khập khà khập khễnh, vội vàng đi đến.
Ông ta hiểu
rõ sói, biết nó thích làm điều gì. Ông ta mỗi ngày đều phải đi thăm cánh rừng,
vừa rồi nhìn thấy đến các con chim kinh hãi bay lên, không hạ xuống, mới cảm thấy
đến khu đất này có chuyện xãy ra. Đáng tiếc chân của ông ta khó điều khiển, làm
thế nào cũng đi không nhanh được.
Toàn thân Tiểu
Linh Miêu là máu, nằm bất động ở bên cạnh miếng đá to. Râu Rậm ngồi xổm xuống, kéo
kéo chân của nó, xem xét kỹ vết thương của nó, vừa xem, vừa chắc lưỡi than thở.
“Ngươi còn
bé thế này, sao có thể đánh nhau cùng con sói cụt tai được chứ? Leo lên cây đi,
leo lên cây nằm đi. Nhìn xem nó cắn này! Chặc”.
Người đàn
ông Râu Rậm tự nói một mình.
Vết thương
của Tiểu Linh Miêu không nhẹ, trên mình phát ra mùi máu tanh nồng nặc. Một cơn
gió nhẹ thổi đến, sợi lông mềm màu xám trên bụng cùng nhau nằm xuống.
Hình như,
con vật nhỏ còn đang thở.
Người giữ
rừng sờ vào cái bụng của Tiểu Linh Miêu, cẩn thận đem bàn tay ấn nhẹ trên ngực
bám đầy máu của nó.
Dưới lớp
da thịt có nhịp tim, ông ta đã cảm thấy.
Người giữ
rừng vội vàng đứng dậy, tranh thủ trời còn chưa tối, còn nhìn thấy đường đi, vội
vàng ở chung quanh tìm cỏ thuốc. Tiểu Linh Miêu còn cứu được, ông ta rất vui.
Cả khu rừng
này, chỉ có một con Tiểu Linh Miêu này.
Lông da của
Linh Miêu rất quý, chính vì điều này mang đến tai họa diệt thân cho Linh Miêu.
Hai năm trước lâm trường bên phía đông xuất hiện một con Linh Miêu, mùa đông
năm ngoái đã bị con người lên núi săn trộm bắn chết, vì sự việc này, người giữ
rừng của lâm trường bên đó gọi điện thoại đến, tiếng nói rất đau xót, nói Râu Rậm
mãi mãi đừng quên.
Đúng vậy,
Linh Miêu có thể gọi bọn kẻ xấu đến làm hại đây. Loài động vật xinh đẹp này rất
hung hãn, nhưng hung hãn của chúng nó so với con người, có thể còn kém xa.
Trong mấy mươi năm nay, khu rừng này, hổ, báo, gấu chó, diều hâu đều không còn nhìn
thấy, giờ đây, ngay cả Linh Miêu cũng sắp tuyệt chủng rồi sao?
Con Tiểu
Linh Miêu này không biết là từ đâu chạy đến, Râu Rậm khi thị sát rừng núi có
nhìn thấy tông tích của nó. Điều này bổng chốc tin tức náo động khắp cả cánh rừng,
trở thành việc vui nhất đời của mọi người chú ý. Nhưng anh bạn nhỏ này có thể sống
được ở đây hay không?
“Cái con sói
cụt tai này, thật đáng bị đòn!”
Người giữ
rừng hái một đống cỏ thuốc, vừa vội vàng dùng đá giã nát thành hồ, vừa suy nghĩ
một cách phẫn nộ.
Nhưng nghĩ
đi nghĩ lại, thật muốn kêu ông ta đánh sói, ông ta cũng không nỡ. Ông ta sống
trong rừng núi, kỹ thuật bắn súng là rất chuẩn. Có điều, hiện tại sói cũng không
còn nhiều nữa.
Đàn chim
đã ngủ yên, thỉnh thoảng kêu lên một hai tiếng, âm thanh cũng rất ôn hòa. Chúng
nó từ lâu đã đậu trở về trên cây, dựa vào nhau ngủ. Chúng nó đều nhận ra Râu Rậm,
có Râu Rậm ở đây, chúng nó cảm thấy yên tâm.
Trên trời
chấm nhỏ càng lúc càng nhiều, càng lúc càng đông.
Con dơi
bay lên, ở trong bầu trời đêm sắc màu xanh đen bay múa không tiếng động.
“Chít chít, chít chít
chít chít chít”
Ngoài xa
xa, có một con hươu đang kêu.
Người giữ
rừng đem hồ cỏ giả vụn bôi ở trên vai của Linh Miêu. Ông ta bôi rất cẩn thận,
bôi xong còn nhẹ nhàng vỗ lên, làm cho hồ cỏ có thể dán chặt vào da thịt. Đây
là phương thuốc tổ truyền của người giữ rừng, ngưng chảy máu chống viêm nhiễm,
có đặc hiệu.
Quả nhiên,
Tiểu Linh Miêu không còn chảy máu nữa.
Người giữ
rừng lật mình Tiểu Linh Miêu lại, làm cho phía sau gáy của nó hướng lên trên, nhổ
một chút lông, lại bôi lên vết thương chổ sói cắn…, dưới ánh sao trời, râu của
Tiểu Linh Miêu lắc lắc, một lúc sau, cái tai của Tiểu Linh Miêu cũng lay động.
Người giữ
rừng đã chú ý điều này, dừng tay lại, muốn nhìn xem Tiểu Linh Miêu như thế nào.
Tiểu Linh Miêu mở mắt ra. Người giữ rừng vội vàng đè chặt Tiểu Linh Miêu, lại sợ
nó đau, không dám dùng sức. Tiểu Linh Miêu ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại ở trên mặt
Râu Rậm.
“Con người?...con
người! Sao có thể là con người?”
Chính ngay
giây phút này, người giữ rừng nghĩ cũng nghĩ không đến, Tiểu Linh Miêu vậy mà
nhanh gọn như thế, “vù” thoắt cái nhảy tót lên trên cây.
Vừa rồi
con vật nhỏ bé còn nằm mềm nhũn ở trên đất, giống như chết, vậy mà giờ đây nhảy
tót mấy bước nhanh nhẹn, vừa nhún người, “kẹt kẹt kẹt kẹt”, leo tót ngay lên
cây.
Người giữ
rừng giật cả mình, tự nhiên cũng đứng lên.
“Mao ú…mao
ú…”
Tiểu Linh
Miêu ở trên cây quay người lại thò đầu xuống, hướng về người giữ rừng hầm hầm
giận dữ rống lên.
“Ông muốn
làm gì vậy? Cút đi mau”.
Ý của nó
nhất định là như thế.
Nó là dã
thú, mẹ của nó đã nói, phải cảnh giác con người, tốt nhất cách xa con người một
chút.
“Ngươi là cái
đồ ngốc, tỏa uy phong với ta cái gì chứ? Ta đang cứu ngươi! Có hiểu không? Ta
đang cứu ngươi”.
Râu Rậm ngửa
mặt lên hét nói.
Ông ta có
chút tức giận.
Trong màn
đêm, Tiểu Linh Miêu chớp chớp đôi mắt màu xanh lá cây, không gào nữa.
Nó không
phải là nghe hiểu lời nói của người giữ rừng, nó thật không hiểu. Nhưng nó tỉnh
táo lại một chút, cảm thấy cái con người ở dưới gốc cây vừa rồi đè chặt nó,
không có một chút nào muốn làm tổn thương nó.
Việc này
là sao? Vừa rồi con người này muốn làm gì?
Tiểu Linh
Miêu nhận ra Râu Rậm. Nó đã từng nhìn thấy ông ta di chuyển trong cánh rừng.
Con người này chưa có sát hại qua chim thú, chim thú hầu như đều không sợ ông
ta. Nhưng nó chưa có tiếp xúc cùng ông ta, nó phải cẩn thận. Chạng vạng tối, nó
vừa gặp phải thiệt thòi quá lớn.
“Xuống
đây, xuống đây”,
Người giữa
rừng vẫy tay về phía nó,
“Còn phải
bôi thuốc, bôi thuốc nhanh thôi mà”.
Người giữ
rừng giống như đang nói đùa cùng đứa trẻ.
“Con sói
đâu? Con sói đi đâu rồi?”
Tiểu Linh
Miêu nhìn về Râu Rậm, bổng nhiên nhớ đến điều này.
Con sói
không phải là đang cắn cổ mình sao? Sao lại là Râu Rậm đè chặt mình?
Đầu của nó
ngẩng lên, bắt đầu tìm kiếm.
“Xuống đây
đi, nhìn cái gì? Xuống đây?”
Người giữ
rừng có chút nôn nóng.
Trong rừng
núi màn đêm yên tĩnh, nhìn không thấy bóng hình của sói. Tiểu Linh Miêu quay
mình lại, leo lên chạc cây cao hơn một chút, đứng lên, vẫn không nhìn thấy bóng
hình của con sói cụt tai.
“Con vật
già chạy rồi, không còn kịp cắn chết ta nữa”.
Tiểu Linh Miêu
nhận định.
Con sói
già sao có thể bằng lòng chạy đi vậy? Nó nhớ lại ánh mắt của sói cụt tai khi nuốt
miếng thịt của nó, đã rõ rồi: Hừ, nhất định là Râu Rậm đã hù cho sói chạy, cứu
mình đây.
Da thịt
trên người nó thả lỏng ra, đau quá. Nó nhìn nhìn người giữ rừng một cách cảm
kích, rồi không một chút chần chờ, men theo cành cây đi.
Nó cảm thấy
rất mệt, muốn tìm một nơi nghỉ ngơi.
“Ngươi
không thể đi, nhìn xem, nguy hiểm lắm…ây da!”
Tiểu Linh
Miêu men theo cành cây đi đến cuối đường, trong màn trời đêm, cành cây run run.
Người giữ rừng lo lắng thay cho nó, nó dùng sức giẫm lên cành cây, tung mình nhảy
lên một cây khác. Do cái cổ bị đau, khi nó nhảy thân hình lắc la lắc lư, thiếu
chút nữa không có bám dính cành cây.
“Mao ú…”
Nó kêu lên
một tiếng.
“Ngươi là kẻ
đại ngốc, giở trò dũng cảm gì chứ? Thảo nào con sói cụt tai muốn cắn chết
ngươi!”
Người giữ
rừng tức quá chửi lên.
Tiểu Linh
Miêu không biết Râu Rậm đang chửi gì, vừa nhảy, lại nhảy đến một cây khác…, rừng
núi tối om, Tiểu Linh Miêu dần dần mất hút bóng hình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn