Phần 1 tiểu thuyết động vật Tiểu Linh MIêu
Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2013
1
Trời đã tối
rồi.
Trong rừng
núi náo nhiệt quá.
Đàn chim
bay kín cả bầu trời cùng nhau quay trở về tổ, chim lớn gọi chim nhỏ, chim trống
gọi chim mái, chim đứng ở trên cành cây gọi chim bay ở trên trời,
“Cu cu ca
ca, cu ca ca ca cu cu”,
“Xì xì xi
xi, xì xì”,
“zi hei zi
hei,zi zi zi hei”,
“Cu cu cu
cu, cu cu cu cu”…
Những con
chim này có con giọng ồ ồ, có con giọng the thét, có con giọng mượt mà êm tai,
có con giọng ồn ào khó nghe. Tất cả tiếng kêu của chim tụ họp lại, vang vọng khắp
một vùng, tạo thành một bản hợp xướng hoàng hôn của núi rừng đặc biệt có.
Con Linh
Miêu nhỏ đã bị tiếng ồn đánh thức dậy.
Nó đang nằm
sấp ngủ ở trên cành cây to.
Trên cái
tai nhọn của nó sợi lông đen lắc lắc, nó mở to mắt. Nhưng vẫn nằm sấp ở trên
cành cây to không nhúc nhích, chỉ có tròng mắt hướng lên trên đảo mắt nhìn,
nhìn đàn chim trên ngọn cây và đàn chim trong bầu trời đang cải nhau la hét ầm
ĩ. Lại hết mấy phút sau, nó mới run run bộ râu, ngồi dậy một cách uể oải, dùng
móng chân rửa mặt. Tiếp theo, nhảy cái “phốc”, từ trên cành cây to cao nhảy xuống
đất.
Nó rơi xuống
đất rất vững chải, không có lảo đảo, cũng không rung không lắc, chỉ cho phép một
tiếng “phốc” đi kèm theo. Nó không oán hận những con chim quay về tổ này, đây là
lúc nó đã cần phải thức.
Nó rất
vui, ngày hôm nay không có ai quấy rầy, ngủ một giấc thật đã. Giờ đây, sức lực
của nó dồi dào, nét mặt thảnh thơi.
Lại bắt đầu
một hoàng hôn tràn trề sức sống.
Tiểu Linh
Miêu múa một “bài thể dục”.
Nó uốn
cong lưng, tứ chi dùng sức bám chặt mặt đất, kêu một tiếng “meo…”, rũ lông toàn
thân.
Cái run rẩy của nó thật là có sức, cái bụng lắc qua trái lắc qua phải thật mãnh liệt. Cùng với động
tác run rẩy này, bụi đất, lá cây và côn trùng nhỏ trốn trong lông nó, đều bay hết
lên không trung.
Đây là bài
thể dục của Tiểu Linh Miêu mỗi ngày đều phải làm sau khi ngủ thức dậy. Giũ lông
như thế này, không chỉ có thể làm sạch sẽ thân thể, còn có thể giãn gân lưu
thông máu huyết, giảm nhẹ bệnh tật. Anh bạn nhỏ này biết, trong rừng núi không
có bệnh viện, bắt buộc bản thân phải chú ý vệ sinh và rèn luyện thân thể.
Trong rừng
dần dần tối, đàn chim vẫn không ngừng la hét. Tất cả cây to và lùm cây, giữa
cành lá đều đang bốc lên từng làn từng làn mây núi mỏng mỏng.
Đây là
sương chiều. Màn đêm đã sắp phủ xuống đến rồi.
Phía sau một
lùm cây, lóe lên một bóng hình màu xám.
Trong chớp
mắt, bóng xám đó đã lộ đầu ra ở phía sau một cây to.
Con sói cụt
tai nghe đến âm thanh răng rắc, khắp người run lên, đứng dừng lại. Nó ở phía
sau cây to thò đầu ra nhìn một cách cẩn thận, ngay lập tức nổi giận đùng đùng.
Môi của nó đảo đảo, răng như cái dùi sắt lấp lánh, khuôn mặt dài toàn là sẹo
nhăn nhún, giống như là đang cười độc ác.
Nó đã nhìn
thấy rõ, làm nó sợ hết vía hóa ra là một con Linh Miêu nhỏ.
Con sói đã
từng đi đây đi đó, có cái gì chưa từng trải qua? Có điều gì chưa có gặp qua? Nó
đã từng đánh nhau cùng Linh Miêu lớn, biết rõ sự lợi hại của loài động vật họ mèo
này.
Tướng mạo Linh
Miêu dáng vẻ đường bệ lớn hơn so với mèo, nhỏ hơn so với sói, mặt giống mèo,
bên hàm lại có lông mao, trên đỉnh lổ tai còn có mọc một đám lông màu đen. Đuôi
nó ngắn, chân to dài, lông màu xám lá cọ, có điểm đốm nâu, lông vừa mịn màng vừa
mềm mại. Nhưng, chính loại lông “mèo” mềm mại này, suýt nữa đã xin tính mạng của
con sói này.
Linh Miêu
lớn giống như con chó vừa nhảy vừa phóng, linh hoạt như con báo, hung hãn như
con hổ, chỉ mấy hiệp giao chiến, luôn luôn để con sói hung ác có tiếng chống đỡ
không được. Nếu như không có thời gian trải qua chiến trường, kinh nghiệm phong
phú, e rằng nó cũng không thể chạy thoát. Chính vì vậy, cái tai này vẫn là bị
cào rách một cái lỗ to, lắc lên, giống như một chiếc lá cây rách.
Nhưng đó
là Linh Miêu lớn, con sói hoàn toàn không sợ cái đồ nhỏ bé trước mắt này.
Con vật nhỏ
bé này mới đến cánh rừng này, đây là lần đầu tiên sói gặp mặt nó. Nhưng sói cụt
tai ngửi qua dấu chân của con vật nhỏ lưu lại, theo cùng dấu chân đi hết một đoạn
đường rất dài.
Con vật nhỏ
bé này có lẽ là hơn một tuổi, thịt chắc là rất mềm đây! Con vật nhỏ này sao lại
dám đến trên địa bàn của sói ta khoe khoang chứ, hơn nữa ngày hôm nay còn không
kiêng nể gì hết, dám hù cho sói ta giật cả mình! Từ lâu ta đã muốn tiêu diệt nó
rồi, thật may, cái bụng của ta đang trống rỗng, đang đói kêu cục cục đây.
Con sói
già nghiến chặt răng, nhẹ nhàng lần mò đi đến.
Tiểu Linh
Miêu giũ lông hết một hồi, dừng lại, rồi lại giũ tiếp.
Tâm tình của
nó vẫn còn rất vui vẻ.
Nó đã nhìn
thấy đến con sói cụt tai. Khi con sói già ở phía sau cây to thò đầu ra, Tiểu
Linh Miêu đã nhìn thấy nó.
Nhưng, Tiểu
Linh Miêu không sợ. Nó không quen biết cụt tai, chỉ nhìn ra cụt tai là một con sói,
là một con sói có bộ mặt rất xấu xí.
Nó đã nghe
qua tiếng kêu âm u đáng sợ của sói, nhìn thấy qua bóng dáng của chúng nó vội
vàng chạy qua, biết loại này là loài ăn thịt, ngay cả xương cũng nhai nát nuốt
vào cổ họng. Nhưng gia tộc Linh Miêu cũng không phải bình thường. Dáng vóc của
gia tộc này tuy rằng không lớn, lại là họ hàng của hổ của báo, giống như báo và
hổ, đặc điểm lớn nhất là dũng cảm.
Trước mặt
Linh Miêu dũng cảm như báo như hổ, một con sói có đáng là gì!
Hiện tại,
một con sói gìa đang nhìn trộm nó. Nhìn trộm thì cứ nhìn trộm, Tiểu Linh Miêu
ta không cần chú ý đến. Hơn nữa, nó cũng hoàn toàn không có ngăn cản đường đi của
sói, không có làm việc gì có lỗi với sói cả.
Tiểu Linh
Miêu tiếp tục giũ lông uốn lưng, làm “bài thể dục”.
Trên đỉnh
đầu, có một số con chim đã nhìn thấy đến màn kịch dưới cây, không kêu nữa.
Con sói
rón ra rón rén lần mò đến gần, không cẩn thận, dẫm gãy một cành cây rơi ở trên
đất một cái “rắc”.
Âm thanh rất
nhẹ, nhưng trong lòng sói vẫn là lọng cộng một hồi, vội vàng thu chân, đừng dừng
lại.
Tiểu Linh
Miêu cũng nghe đến tiếng động, xoay đầu lại. Nó nhìn thấy con sói xám to trên mặt
toàn là sẹo đang chăm chú nhìn mình một cách căng thẳng, cảm thấy rất hài hước,
rất vui, liền mở miệng kêu lên một tiếng “meo”.
Cái con
sói này đến thì đã đến rồi, làm gì mà lén lén lút lút vậy cà? Thân hình lớn quá,
vui quá đi.
“Cái con vật
nhỏ đáng ghét này đã phát hiện ta”.
Nhìn thấy
Tiểu Linh Miêu quay đầu lại, con sói bất giác suy nghĩ.
Nó không
biết con vật nhỏ bé tại sao há miệng kêu lên một tiếng. Nó trước giờ không nghĩ
đến những điều này. Nó chỉ đảo môi, nhe nanh theo thói quen.
Đây là sự uy
hiếp. Trước khi bắt mồi, nó vẫn là vô tình làm ra bộ dạng dữ tợn này.
Đánh úp thất
bại, ra quân bất lợi, trong lòng sói rất tức giận. Đứng một lúc lâu, thấy Tiểu
Linh Miêu không có chút gì hốt hoảng, phải làm gì đây, phải làm sao đây, nó
càng tức giận thêm. Cái con vật nhỏ bé đáng ghét này, thật là không có chút gì
sợ mình sao!
Thật to
gan!
Trong cả
khu rừng này, có kẽ nào nhìn thấy sói cụt tai ta mà không run lẩy bẩy, không sợ
đến nằm tê liệt trên đất chứ?
“Ú…”
Mặt con
sói nhăn nhíu xấu xí, từ trong lỗ mũi bắn ra một chuỗi gào thét hung hãn.
Cứ như thế
này, bộ dáng của nó càng khó coi.
Tiều Linh
Miêu không làm bài thể dục nữa, ngẩng đầu lên, lông đen trên đỉnh lỗ tai không
ngừng lay động. Nó nghe ra, hình như con sói xám có chút không vui.
Ánh sáng hoàng
hôn phủ ở trên đỉnh đầu cây, càng có nhiều con chim nhìn thấy đến con sói và Tiểu
Linh Miêu ở dưới cây, khép miệng lại một cách kinh ngạc. Âm thanh của bản đại hợp
xướng hoàng hôn nhỏ đi, yếu đi.
“Meo ú!”
Tiểu Linh
Miêu lại kêu lên một tiếng.
Nó cũng như
đang nhếch mép.
Chúng ta
nghe không hiểu ngôn ngữ của dã thú. Nhưng căn cứ theo tình hình của lúc đó và
biểu đạt tình cảm của Tiểu Linh Miêu mà thấy, nó có lẽ là muốn trêu chọc sói. Ý
nghĩa của nó kêu đại khái là: “Bạn làm sao vậy? Mặt của bạn sao mà khó coi thế?
Cái tai rách của bạn là vì sao vậy?”.
Tiến hóa của
dã thú không cao cấp như con người, từ vựng ngôn ngữ càng không phong phú như
con người. Một âm thanh đơn giản, thường sẽ bao gồm rất nhiều ý nghĩa. Cho nên,
bắt buộc kết hợp tình cảnh của nơi đó khi đó, mới có thể lý giải hàm ý của tiếng
kêu. Ngôn ngữ của loài người cũng là như vậy. Một số dân tộc tương đối là
nguyên thủy ngôn ngữ, từ vựng cũng tương đối ít, một từ có rất nhiều ý nghĩa,
biểu đạt cũng không chính xác rõ ràng. Tách khỏi hoàn cảnh sử dụng từ, lý giải
lời người nói hoặc ý nghĩa của người viết, sẽ gặp rất nhiều trắc trở.
Đương
nhiên, quen thuộc cuộc sống dả thú, biết tình cảm của dã thú khi phát ra tiếng
kêu, chúng ta cũng không khó suy đoán ra tình cảm suy nghĩ của chúng nó muốn biểu
đạt. Mọi người đã biết, dã thú cũng có năng lực suy nghĩ và tình cảm.
Hay là
quay trở về trong câu chuyện của chúng ta vậy.
Tiểu Linh
Miêu vừa nhếch mép kêu lên một tiếng, con sói càng tức giận thêm.
Nó tuy rằng
không hiểu lời nói của Tiểu Linh Miêu, không biết Tiểu Linh Miêu đang trêu đùa
nó. Năng lực lý giải của sói đương nhiên không như chúng ta, nhưng con sói cụt
tai suy cho cùng thấy nhiều biết rộng, là kẻ láu cá trong loài sói. Nó nhận ra,
con vật nhỏ đối diện vẫn cứ phớt lờ sự uy hiếp của nó, thậm chí, còn chế giễu
nó. Có điều, sói ta cũng không phải hoàn toàn là tức giận, trong cơn tức giận của
nó cũng đang xen lẫn một chút phấn chấn: Con vật nhỏ đối diện không biết chạy
trốn, nhìn xem, nó như thế mà không biết đã sắp chết đến nơi, cái đồ ngốc.
Trong rừng rậm vậy mà còn có kẻ đại ngốc thế này sao, ha ha…
“Ú…ú…”
Con sói
dán mắt nhìn Tiểu Linh Miêu, lại một lần nữa gầm gừ.
Nó vừa gầm
thét, vừa mất bình tỉnh giơ lên một chân trước mặt, bới bới ở trên đất.
Nó đã sắp
vồ mồi rồi đây.
Đây là
“thông điệp” sau cùng. Theo biểu đạt tình cảm của sói, chúng ta phỏng đoán, ý
nghĩa của “thông điệp” này là: “Tiểu tử ngươi thật to gan! Ngươi có biết ta là
ai không? Ở trước mặt ta mà không có chút phép tắc nào cả, nhìn xem ta dạy bảo
ngươi đây!”
Sói chính
là con vật như thế, rõ ràng là nó hại người khác, còn muốn nói người khác không
ngoan.
Đương
nhiên, không ai có thể ngờ, lúc này, chính ngay lúc này, Tiểu Linh Miêu cũng
dương cao móng chân, cào cào đất.
Nó mới lớn
thế này, so với con mèo lớn hơn không bao nhiêu. Luận về vóc dáng, luận về sức
lực quyết không phải là đối thủ của sói. Nhưng người bạn nhỏ này vậy mà còn dám
cười vui rộn rã bắt chước theo bộ dáng của sói, hoàn toàn không biết lợi hại sao!
Cái mũi của
sói hơi thở rối loạn cả lên, trong mắt nó bốc ra ngọn lửa xanh, hơn nữa, trong
bụng còn đang vang lên một tiếng “ừng ực”. Con sói cũng nhịn không được nữa,
hét lớn lên một tiếng “oa ú”, chân trước vừa ấn, vút lên trời cao hướng về kẻ đại
ngốc bổ nhào đến.
Trên đỉnh
đầu, có mấy con chim sợ hãi quá, kêu lao xao, bay lên.
Tiểu Linh
Miêu vẫn không sợ, vẫn là cảm thấy cái thân hình màu xám to xấu xí rất lí thú.
Nhìn xem con sói cụt tai hung ác bổ nhào đến trước mặt, nó từ nơi đứng chớp lên
một cái quay người tránh né.
Vì không sợ,
né tránh càng rất thành công. Nhưng, nó quá thành công. Khi cái đuôi con sói to
như cây chổi rách chớp qua trước mắt, nó cảm thấy rất vui, giơ móng lên nhân tiện
ở trên mông sói cào một cái.
Nó làm thế
này không có ác ý gì, thuần túy là không nén nổi tình cảm mà thôi.
Nhưng một
tí này là không được rồi, nó quả thực đã mắc tội với sói.
Nó không
biết, “cái mông của hổ không được sờ”, cái mông của sói, cũng là không được sờ.
Ở trong
cánh rừng này, không có hổ không có báo, sói chính là anh cả. Mà đứng đầu của tốp
anh cả này, chính là con sói cụt tai. Đứng đầu để chơi sao! Đứng đầu phải có
oai phong của kẻ đứng đầu chứ. Bình thường, sói cụt tai giở đủ trò ra oai, muốn
như thế nào liền làm như thế ấy, không có ai dám ngăn cản nó.
Nó đi đến,
chim bay thỏ nhảy, từ xa xa đã trốn chạy mất tăm. Nó kêu một tiếng, động vật
khác liền ngậm miệng, không dám lên tiếng. Ngay cả các con sói nhìn thấy đến
nó, cũng ngoan ngoãn vâng lời, đem cái đuôi ép chặt ở trong phần rãnh mông,
không dám thở mạnh. Đợi nó đi xa rồi, tốp anh cả này mới dám đong đưa cái đầu,
chân cẳng đứng run run.
Giờ đây, không
thể nào một thế giới quen thuộc của sói, dễ dàng bỏ qua được sao?
Nó đối với
Linh Miêu vốn không có ấn tượng đẹp, đã muốn tìm cách tiêu diệt Tiểu Linh Miêu.
Bây giờ còn chưa tiêu diệt được, ngược lại còn bị Tiểu Linh Miêu ở trên mông gải
hết một cái, điều này có thể không làm cho nó nổi giận được sao?
“Phản rồi
phản rồi, thật tức chết đi được!”
Con sói lồng
lộn điên cuồng, nghiến răng vào nhau kêu két két.
Lông trên
mình nó dựng đứng lên, cái mũi thở phì phò. Vừa đứng vững chân, bổng quay người
lại không một chút do dự, “bộp” một cái lại nhảy lên.
Đây là
chiêu thức sở trường của sói, nhanh chóng đánh hồi mã thương, làm cho đối
phương không kịp thở, một đánh đánh ngã đối phương. Dựa vào chiêu thức này, nó
giành được ngôi báu đứng đầu đàn sói, cũng dựa vào chiêu này, nó ở trong rừng
sâu đọ sức nhiều lần biến nguy thành yên.
Lần này,
nó đem chiêu thức này dùng đối phó Tiểu Linh Miêu, Tiểu Linh Miêu không có khả
năng né tránh, nó đang kinh ngạc, sao mình lại có thể ở trên mông con sói xám
to lớn cào một cái vậy cà? Thì sói đã vồ đến, đem nó xô ngã lộn nhào thật mạnh.
Nó kêu
“meo meo” muốn bò dậy, con sói lại đuổi đến, răng bén vừa khép lại, trên vai nó
kéo xuống một miếng thịt to.
Đây có thể
nói là còn may, cái miệng to của sói là nhắm thẳng vào yết hầu của nó. May mà
con vật nhỏ bé nhanh trí, lắc đầu một cái thật mạnh.
Máu chảy
như trút, chớp mắt đã nhuộm đỏ trước ngực và chân trước của nó, đau đớn như đao
khoét, lông trên mình con vật nhỏ run run xào xạc. Lúc này đây, Tiểu Linh Miêu
mới ý thức được nguy hiểm. Nó tức giận, gào lên một tiếng to “meo ú”, rồi nhảy
ra.
Nó đang hỏi:
“Ngươi sao có thể thế này?”
Con sói lè
lưỡi ra, liếm liếm bên mép, một tiếng “quốc” nuốt xuống miệng.
Lúc này
đây, nó càng điên cuồng, nhìn chằm chằm vào bả vai Tiểu Linh Miêu rách da lòi
thịt, trong mắt nó phát ra ánh sáng tham lam. “Ú…”, hạ thấp giọng gào một cách
âm u.
Nó đang cười
nhạt.
“Sao lại
thế này hả? Đồ đại ngốc, ngươi còn chưa nhận ra được sao?” Ý của nó là như thế.
Tiểu Linh
Miêu đã rõ, trong lòng bốc lên cơn tức giận đùng đùng, sự cao quý trong máu huyết
sôi lên sùng sục, bùng cháy lên. Đây một thiếu niên của họ tộc Linh Miêu, toàn
thân xù lông, bắp thịt trên chân run thình thịch.
“Meo ú…, meo
ú…”, nó gào lên.
Trên mình
nó đau quá, nhưng nó không khóc.
Nó trước
giờ không biết khóc, nó đã chuẩn bị đánh nhau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn