Con vật nhỏ lần đầu cảm nhận tình cảm con người lại đối mặt với thợ săn
Thứ Tư, 1 tháng 1, 2014
(Phần 3 tiểu thuyết động vật Tiểu Linh Miêu)
Tiểu Linh
Miêu đem hồ cỏ của người giữ rừng bôi ở trên vai liếm hết sạch.
Nó không
biết đây là cỏ thuốc, để trị thương, chỉ có cảm giác da lông trên mình, và vết
thương đang bôi những vật này, âm ẩm, dính dính, rất khó chịu, còn có mùi vị lạ
chọc vào mũi.
Nó đầu
tiên liếm nơi bả vai. Quay đầu lại thè ra cái lưỡi đỏ đỏ, có vết xước, liếm “kẹt…
kẹt…” từng cái từng cái trên vết thương. Lưỡi của nó rất mềm mại, giống như một
cây bàn chải, lại giống như một miếng giấy nhám. Thật nhanh, hồ cỏ chổ bị
thương và trên da lông xung quanh đều bị nó liếm sạch trơn.
Thở ra một
hơi, nó muốn liếm sau gáy.
Quay đầu lại,
không được. Lại quay tiếp, dùng sức quay. Lần này xương cổ lại đau, tê buốt, giống
như chạm vào điện. Nó không dám quay nữa, ánh mắt buồn thảm. Nghỉ ngơi một hồi,
nó lại quay đầu lại. Không được rồi, vẫn còn đau, đành phải bỏ thôi. Hồ cỏ ở
phía sau cổ tự nó rơi ra vậy.
Sáng sớm thức dậy, tinh thần tốt hơn nhiều. Nhớ
lại cuộc đụng độ lúc hoàng hôn hôm qua, lại bắt đầu liếm vết thương. Tất cả hồ
cỏ đã không còn nữa, lưỡi của nó liếm là da thịt rách. Nó liếm rất mạnh, “kẹt…kẹt…”
máu nhầy nhụa dính chặt được liếm hết, máu tươi từ trong thịt ngấm ra.
Nó tiếp tục
liếm.
Lưỡi của
nó rất sù sì, cọ sát ở trên thịt máu đầm đìa, giống như dao đang cạo, bàn chải
sắt đang chải. Lông trên toàn thân Tiểu Linh Miêu đều đang run run, nhưng nó
không kêu một tiếng, vẫn là đang ra sức liếm “kẹt…kẹt…” từng chút từng chút.
Điều này rất
cần thiết. Hổ, báo, còn có mèo và chó, đều dùng loại phương thức này, các con
dã thú đều dựa vào cách trị liệu này cứu giúp cuộc sống của mình. Trong nước bọt
của chúng có chứa thành phần diệt khuẩn chống viêm nhiễm, còn lưỡi lau qua vết
thương, lại là một loại xoa bóp, có thể xúc tiến máu huyết lưu thông chống ứ đọng
phù thủng.
Không có
ai dạy cho Tiểu Linh Miêu, nhưng nó cũng biết. Khi nó nhìn thấy đến vết thương
đáng sợ trên mình, bản năng của dã thú nhắc nhở nó, liếm đi, mau liếm đi. Không
nên sợ đau, không thì vết thương sẽ thối rữa, có thể làm cho người mãi mãi trèo
cây không được.
“Con sói
thật xấu! Sau này gặp đến nó phải cẩn thận.”
Tiểu Linh
Miêu vừa liếm, vừa suy nghĩ một cách căm hận.
Không biết
là do Tiểu Linh Miêu tuổi còn nhỏ, cái mới thay thế cái cũ quá mạnh, hay là do
liếm vết thương không sợ đau, liếm thật hay, chỉ mười mấy ngày sau, vết thương
trên vai của nó đã khỏi hẳn. Khi vảy rơi ra, còn mọc ra lông tơ chi chít.
Vết thương
trên cổ của nó cũng hết rồi, xoay đầu cũng không còn đau nữa. Đương nhiên, điều
này phải quy công thuộc về Râu Rậm, phương thuốc tổ truyền của ông ta, quả thực
có tác dụng lạ thường.
Tiểu Linh
Miêu không hiểu thần kỳ của phương thuốc thảo dược dân gian, nhưng nó vẫn cứ cảm
kích Râu Rậm.
Nó gầy
quá, cái chân dài dài thay đổi đến nhỏ bé, da lông khô mất hết đi vẽ óng ánh, ép
chặt ở trên bộ xương. Cái mông tròn tròn ngày xưa giờ hiện lên góc cạnh, giống
như một cơn gió thổi đến, đã có thể thổi bay nó. Nó cảm thấy đói quá, tính cách
cũng nóng nảy hơn rất nhiều.
Mau mau
tìm thức ăn, nhất định phải tìm thức ăn. Không có thức ăn, thân thể bị thương tạo
thành trống rỗng thiếu hụt sẽ bù lại không kịp. Đây cũng là một loại bản năng,
dã thú có vết thương sẽ hung hãn rất nhiều so với bình thường.
Trong đêm
này, nó liều mạng bắt một con Thỏ mập.
Đây là một
đêm không trăng, ánh sao ảm đạm. Nó cẩn thận men theo cành cây to đi thận trọng
từng ly từng tí, vừa đi vừa ngẩng đầu ngửi bên đông, ngửi bên tây. Trong màn
đêm, nghe được đến tiếng khò khò của cái mũi nó phát ra. Nó từ cây này nhảy đến
cây khác một cách lặng lẽ, cẩn thận kiểm tra xem xét ngọn cây cao cao và mỗi một
hốc cây.
Nó muốn bắt
một con chim, hoặc là một con Sóc.
Bị con sói
cắn bị thương đến nay, nó còn chưa có nghiêm chỉnh đi săn qua một lần, ăn no
qua một bửa. Hiện tại khá rồi, lại có thể đi săn rồi.
Đây là ở
trong một khe núi nhỏ, khắp nơi đều là lá cây cành lá rậm rạp. Cây ven rừng đen
thẫm, là nơi cỏ hoang mọc thành từng bụi từng bụi cao cao.
Tiểu Linh
Miêu rón ra rón rén, gần như tìm kiếm hết cả nữa cánh rừng, cũng không có nhìn
thấy đến một con sóc. Có mấy con chim nhỏ nằm ở trên chạc cây một cây to đen
xì, nhìn lên giống như là chim bạc má.
Đây không
phải là chim lớn, hơn nữa cành cây của chúng nó nằm nghỉ cũng quá nhỏ, không thể
đi đến được.
“Phốc”, Tiểu
Linh Miêu nhảy xuống cây, nhẹ nhàng, như một chiếc lá cây rơi xuống đất.
Nó chạy
vào lùn cỏ ven rừng, ngửi trên gốc cây ngọn cỏ, vừa ngửi vừa dùng móng chân đảo
lộn cỏ hoang. Bắt không được sóc và chim, thì bắt một con chuột to ăn tạm vậy.
Cỏ xanh
phát ra mùi ẩm ướt, yên tỉnh bao phủ ở trước mắt Tiểu Linh Miêu. Bổng nhiên, nó
dừng chân lại, cái mũi ráng sức hít.
Mùi thú tanh
đúng không?
Đúng là
mùi thú tanh. Nó ngửi đến một mùi thú tanh nồng nồng, mùi tanh này ở trong lùm
cỏ ẩm ướt, lượn lờ rất lâu không tan.
Tiểu Linh
Miêu quay người lại, vừa xoay chuyển vừa cẩn thận ngửi phân biệt.
“Thỏ, cái
tai dài của Thỏ”.
Nó làm rõ
rồi, không xoay chuyển nữa. Ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn về nơi xa xa
màn đêm úp chụp, cái đuôi ngắn nôn nóng lắc lên hai cái, vừa nghiêng mình, trốn
vào phía sau miếng đá nhô ra trên đất.
Thỏ cũng
là động vật sống về đêm, sau khi mặt trời lặn ra ngoài ăn cỏ uống nước, đi thăm
bà con bạn bè, có lẽ chúng nó cảm thấy có màn đêm che phủ, tương đối an toàn.
Thỏ rất cẩn
thận, ra khỏi hang quay về hang trước giờ không chạy lung tung, vẫn là đi một
con đường kín đáo, cố định, hết sức hạ thấp tung tích, ngăn ngừa để lộ bản
thân. Như thế này, thỏ ở trên con đường kín đáo đi lại nhiều lần, mùi lưu lại tự
nhiên sẽ càng nhiều.
Khi cỏ trước
mặt lắc lư, vọng ra âm thanh xào xạc xào xạc.
Một bóng
đen xuất hiện trên lùm cỏ hoang. Bóng đen này đang vẹt lùm cỏ hoang dày đặc ra,
nhảy về phía trước. Nhảy mấy bước, dừng lại, đưa cái đầu ngẩng cao ra ngoài lùm
cỏ hoang, nhìn bên trái nhìn bên phải, chầm chậm lắc lư cái tai dài dài.
Tiểu Linh
Miêu cúi mình xuống, căng thẳng đến nín thở. Đến rồi, con Thỏ quay về rồi! Nó
đã nhìn thấy rõ, đây là một con Thỏ to, mập mập đây, một bữa ăn không hết đây.
Nhưng, Thỏ khó bắt đây.
Cái con
tai dài lề mề chậm chạp này, cuối cùng đã đi đến gần rồi. Chỉ cần nó nhảy thêm
hai bước, Tiểu Linh Miêu đã có thể chạy ra, thoáng cái vồ được nó. Bắp thịt
toàn thân của Tiểu Linh Miêu căng đến căng chặt, đến mức lông ở trên lưng cứ mãi
run lào xào.
Con Thỏ bổng
nhiên rùng mình lên một cái, đứng dừng lại. Trong bóng đêm, hai cái tai của con
vật này vội vàng lắc lư.
“Hoắc
bát”,
Cái tai
dài vừa nhảy một cái mạnh mẽ, nhảy đến một bên, quay mình lại, cùng với cái đầu
lăn long lóc chạy trốn.
“Cái đồ
nhát gan!”
Trong lòng
Tiểu Linh Miêu dâng lên một cảm giác thất vọng.
Đột ngột
công kích là không được, chỉ có thể ở phía sau truy đuổi thôi.
Con thỏ thật
khỏe, chạy thật nhanh, “hoắc bát hoắc bát”, giống như một luồng gió. Trong màn
đêm, lá cây cỏ hoang xào xạc xào xạc vang lên trước mặt. Tiểu Linh Miêu đuổi
theo két két mạnh mẽ ở phía sau. Nó giống như trước giờ chưa chạy như thế này,
chỉ cảm thấy lá cỏ xát qua trên mình, cọ xát đến trên người đau như thiêu như đốt.
Nó không chú
ý những điều này, chạy cùng âm thanh liều mạng phía trước. Tiếng vang trước mặt
rẽ ngoặt nó rẽ ngoặt, âm thanh phía trước chạy thẳng nó chạy thẳng.
Có mấy lần
nó đi đường tắt, thiếu chút nữa đã vồ được thỏ. Con thỏ sợ đến loạng choạng lảo
đảo chạy tiếp.
Khoảng
cách không thấy rút ngắn, trước sau vẫn cách một khoảng. Cứ như thế một bên đuổi
một bên chạy, chạy đuổi hết cả nữa đêm, Tiểu Linh Miêu mệt quá, cái bụng giống
như ống thổi khi nhóm lửa, đột ngột nổi lên cục cộp cục cộp.
Nó cảm thấy
không còn kiên trì được nữa, không còn muốn theo đuổi truy bắt con Thỏ khỏe mạnh
này nữa. Nhưng nhìn thấy quán quân Thỏ thi chạy trước mặt, giống như là cũng
không còn sức, đang xiên xiên vẹo vẹo, từng bước từng bước giống như dẫm ở trên
sợi bông. Nó lại có lòng tin, thêm một chút sức lực, đuổi tiếp.
Sự việc
trên đời có lúc sẽ là như thế, giữa người đối kháng sức lực ngang nhau, cuối cuộc
so tài chính là nghị lực và lòng tin. Nghị lực và lòng tin thiếu đi, kết quả liền
khác nhau rất xa. Khi trời sắp sáng, con Thỏ thân thể khỏe mạnh miệng sùi bọt
mép, chỉ thấy quả thực chạy không nổi nữa, ngã lăn trên đất, không còn muốn bò
dậy.
Ngay sau
đó, cũng là Tiểu Linh Miêu miệng sùi bọt mép, lảo đảo xiêu vẹo đuổi theo đến, hả
to miệng ngậm ngay lấy nó.
Tiểu Linh
Miêu thở hổn hà hổn hển, mãi đến lúc mặt trời lên rất cao, hơi thở của nó mới ổn
định trở lại, bắt đầu hưởng thụ thức ăn ngon không dễ có được một cách rạo rực.
Nó ăn thật
là ngon, cái bụng xòe căng đến tròn tròn. Sau đó, nó đem đầu và chân Thỏ ăn còn
thừa lại đi chôn, chôn ở dưới một lùm cây, chuẩn bị cho lúc tìm không được thức
ăn lại đến ăn tiếp.
Nó dùng
hai chân trước, rửa mặt như mèo, rồi lại dùng sức lắc lư thân mình, giũ tung bụi
cỏ và gai dính ở trên lông lúc đuổi bắt Thỏ, sau đó lắc lư chạy mấy bước, liền
leo lên một cây bóng cây dày đặc, duỗi chân trước ra một cách thoải mái, gắng sức
uốn cong lưng, rồi nằm xuống.
Con vật nhỏ
muốn ngủ rồi.
Nó nhắm mắt
lại, cái đuôi ngắn nhẹ nhàng gõ từng cái từng cái lên thân cây. Trong rừng
không có một chút gió, nghe không được tiếng cây rừng xào xạc như tiếng sóng thủy
triều, chỉ có tiếng ve sầu kêu, con chim đang hót.
Thế gian
thật đẹp, cuộc sống thật đẹp…Tiểu Linh Miêu chép chép miệng, sắp muốn ngủ.
Bổng
nhiên, con vật nhỏ lại mở mắt ra.
Cái tai của
nó lắc lắc, cái đuôi thôi không gỏ thân cây nữa. Giữa lúc mơ màng, nó nghe có
tiếng bước chân.
“Này, vào
núi đã lâu thế này, sao vẫn không thấy nó vậy?”
Có tiếng người
nói chuyện.
“Lo cái
gì? Phát tài bộ dễ lắm sao? Còn chưa đến trưa đã hết sức rồi à?”
Lại có người
nói.
Là con người.
Tiểu Linh Miêu cảm thấy có chút thú vị, lặng lẽ hướng về dưới cây thò đầu ra.
Là hai người
lạ mặt, trước giờ chưa gặp họ ở trong cánh rừng này. Hai người này lưng vác ba
lô, tay xách súng, vừa nói nhỏ tiếng, vừa thập thà thập thò, quan sát trên cây
dưới cây.
Tiểu Linh
Miêu vội vàng rút đầu lại.
Chạc cây rất
lớn, hoàn toàn che kín được nó. Hơn nữa lông của Tiểu Linh Miêu trong màu xám
có mang màu lá cọ, rãi đốm nâu, cùng với màu sắc cành cây sù sì cũng rất khớp
nhau, người lạ mặt đến gần thế này, không có phát hiện được nó.
“Da Linh
Miêu rất quý, một tấm da Linh Miêu đắt gấp mấy lần da cáo. Hiện tại tuy rằng
còn chưa đến mùa săn, ông không săn, nó sẽ bị người khác săn. Mọi người đều biết
cánh rừng này có một con Linh Miêu nhỏ, ai mà không muốn bắt nó chứ?”
“Đúng vậy,
đúng vậy. Nhưng đây là việc phạm pháp. Nghe nói, ông què giữ rừng bắn rất giỏi
đấy”.
“Cẩn thận
chút thì được thôi. Đừng sợ, nếu sợ thì chúng ta về vậy”.
“Không sợ.
Nếu sợ sao tôi còn cùng ông đến đây? Tôi là nói, người khác…”.
“Ra tay
trước vẫn hơn.”
Hai người
lạ mặt gần như đứng dừng lại ở dưới cây.
Lời của
người lạ mặt nói, Tiểu Linh Miêu nghe không hiểu, con người so với động vật
trình độ tiến hóa cao, con người có thể lý giải ngôn ngữ của động vật, động vật
lý giải không được ngôn ngữ của con người. Nó chớp chớp mắt không biết làm sao,
ngáp một cái.
“Con người
có việc của con người, kệ họ”.
Nó cảm thấy
không có ý nghĩa gì.
Nó còn yếu,
còn mệt, còn muốn ngủ.
Tiểu Linh
Miêu nhẹ nhàng di chuyển chân, đem cằm gối lên chân trước, lắc lắc cái tai, nhắm
mắt lại.
“Xoẹt…”
Dưới cây
vang lên một tiếng, giống như là vật gì chạm sát vào nhau.
Một luồng
khói bay lên, chạm vào lá cây cành cây rậm rạp, bắt đầu tản ra bao phủ. Tiêu
Linh Miêu ngửi đến, co rút mũi, sặc đến thiếu chút nữa đã hắc xì.
Nó lại lần
nữa mở mắt ra, thò đầu nhìn, cảnh tượng dưới cây làm cho nó kinh ngạc ngẩn ngơ.
Hai người
lạ mặt ở dưới cây, ngón tay của mỗi người đều kẹp một cây gậy trắng nhỏ, nhét
vào ở trong miệng. Cây gậy nhỏ cháy lên, vòng tròn lửa đỏ ở trước miệng lập lòe
ánh sáng. Thế là, cái mũi của hai người lạ mặt giống như cái ống khói, tuôn ra
từng làn từng làn khói dày đặc bốc lên cao.
“Đây là
làm gì vậy? Hai người này tại sao phải ăn lửa phun khói vậy?”
Tiểu Linh
Miêu mở to mắt, cái cổ vươn dài. Nó đã hết mệt, đã tỉnh táo lại.
Nó cảm thấy,
hai người lạ mặt ở dưới cây này thật kỳ quái.
Ở trong rừng
núi, là không cho phép hút thuốc. Tiểu Linh Miêu sinh ra ở trong thế giới khắp
nơi là cây, khắp nơi là cỏ, không biết trong thế giới con người, còn có loại người
đam mê cổ quái này.
Nó nhìn thấy
qua một số con người. Nhưng những con người này đến trong rừng núi, đều là những
con người nghiêm túc đứng đắn. Tuy rằng có một số người cũng tay xách súng,
lưng vác ba lô, nhưng họ từng người từng người đều có quy tắc, không phải đến
kiểm tra công việc, thì là đến để nghiên cứu khoa học. Họ không thể làm hỏng
quy định, ở nơi này hút thuốc rất dễ gây cháy.
Ngày hôm
nay hai người này đến đây, tuy rằng cũng nói lời nói con người, cũng là đi trên
hai chân, nhưng họ cùng người khác của Tiểu Linh Miêu nhìn thấy qua không giống
nhau, điều này không thể không làm cho Tiểu Linh Miêu kinh ngạc.
“Ông nói
xem, con Linh Miêu lúc này trốn ở nơi đâu?”
Một người
lạ mặt nói.
Ông ta vừa
mở miệng, khắp miệng đều là khói.
“Khó nói lắm.
Con vật này không có ổ, chạy lung tung”.
Người kia
trong miệng cũng khói xanh bốc lên bay bay.
“Có điều,
nếu như trong đêm chưa săn được mồi, ban ngày nó cũng sẽ ra ngoài”.
“Nếu như
chúng ta tìm không được nó?”
“Sao thế
được…, nếu như quả thực tìm không được, lần sau lại đến”.
Sau lời nói
quái nhân trừng mắt nhìn về người đồng bọn.
Hai quái
nhân ở dưới cây hút thuốc, nói chuyện một hồi, miệng ngậm vòng tròn lửa đỏ, lấm
la lấm lét bỏ đi.
Tiểu Linh
Miêu lập tức đứng dậy, men theo cành cây to, từ cành cây này nhảy đến cành cây
khác. Ở nơi không có cây, nó sẽ trèo xuống, đi ở phía sau lùm cây bụi cỏ hoang
mà đi, len lén nhìn theo hai quái nhân ăn lửa phun khói.
Nó không
ngủ nữa, muốn xem cho rõ, hai quái nhân này sau khi ăn lửa phun khói còn sẽ làm
gì nữa, họ cùng con người của nó nhìn thấy qua có gì đó không giống nhau.
Vẫn là
không có gió, không có tiếng cây rừng.
Vẫn là ve
sầu kêu, chim đang hót.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn