Tiểu Linh Miêu chiến đấu chống lại sự tàn ác của người thợ săn
Thứ Năm, 2 tháng 1, 2014
(Phần 4 tiểu thuyết động vật Tiểu Linh Miêu)
Ngoài ve
kêu, chim hót, trong rừng núi chỉ có tiếng lạo xạo của lá cây lá cỏ nhẹ nhàng
lay động.
Ánh sáng
râm mát sáng tỏ chiếu qua kẻ hở giữa rừng lá cây, im lặng vải trên mặt đất.
Đây là khu
bảo tồn thiên nhiên, con người rất ít khi đến.
Đi qua khe
suối, chuyển qua khe núi, hai quái nhân đứng dừng lại.
Ở trên sườn
cỏ trước mặt không xa, một đàn chim đa đa đang kêu gu gu ca ca, tìm kiếm cỏ và
côn trùng nhỏ ăn.
Ở đây địa
hình rộng rãi, không có cây to.
Các con
chim đa đa đã phát hiện hai quái nhân, lần lượt ngẩng đầu, kêu “gu…gu…”
chúng nó đang trầm ngâm thăm dò, đưa ánh mắt nhìn dò hỏi. Chúng nó chỉ nhìn qua
một giây, lại tiếp tục cúi đầu, đi tìm thức ăn một cách ung dung.
Chúng nó
không hốt hoảng. Trước mặt xuất hiện là con người, là con người đang mặc quần
áo, làm việc phải cần suy nghĩ, không phải sói không phải cáo, sợ gì chứ?
Con người
đến đây không có ai làm hại chúng nó.
Hai quái
nhân vui quá, không hẹn mà cùng ném đi tàn thuốc, nâng súng lên. Có con chim đa
đa đã nhìn thấy, nghiêng đầu, liếc nhìn nòng súng đen ngòm, chớp chớp mắt, vẫn
là muốn làm gì thì làm.
Đầu mẫu
thuốc lá đã ngắn rồi, ở trên đất đang thướt tha bốc khói. May mà, đây là một miếng
đá, không có cành khô lá úa.
“Pằng…”
“Pằng…”
Họng súng
của hai quái nhân phun ra hai ánh sáng lửa, phía trước sườn núi giống như vang
lên hai tiếng sấm.
Một con chim
đa đa giống như bị ai đá vào chân, loạng choạng bay đi, ngã sấp ở trên đất, vỗ
cánh loạn xạ.
Bầu không
khí trên sườn núi yên thĩnh thanh bình, thoáng chốc đã bị làm hỏng, thoáng cái
đã thay đổi như bị khủng bố hỗn loạn lên. Các con chim đa đa ngẩng đầu lên một
cách mạnh mẽ, ngây người một chút, bổng nhiên đã hiểu, vừa bay vừa nhảy, bay
tán loạn khắp nơi.
Trong chớp
mắt, các con chim đa đa đã không còn bóng hình, trên sườn cỏ vọng lại một tràng
dư âm tiếng kêu kinh hoàng, lượn lờ lượn lờ.
Tiểu Linh
Miêu trốn ở phía sau lùm cây xa xa sợ hết vía, trong mũi theo bản năng phát ra
tiếng gào nhỏ ứ ứ. Da thịt của nó căng chặt, lông trên cổ dựng đứng như bàn chải.
Nó không ngờ, hai quái nhân không ăn lửa phun khói, lại có thể bắn chết đa đa!
Nó quá phẩn
nộ, tâm tình vui vẻ bắt được con thỏ thoáng chốc đã tan biến đi.
Hai quái
nhân không nghe tiếng gào của Tiểu Linh Miêu, ầm ĩ vui vẻ chạy lên sườn cỏ. Săn
bắn ở đây thật là đã, chỉ cần dựa vào tài ngắm của bạn.
“Không phải
nói khoát, kỹ thuật bắn của tôi!”
“Kỳ thuật
bắn của ông? Bỏ đi, tôi ngắm thật chuẩn mới bắn đấy”.
“Ông mới
luyện tập được mấy năm? Sự thực cây súng này mới mua khoảng hai ba tháng đúng
không? Tay cầm vẫn còn mới đấy”.
“Tôi luyện
tập bắn súng rất nhanh, tôi có văn hóa…”
“Làm việc
này có văn hóa cũng không có ích gì, vẫn phải là tôi tính, tôi là người cầm lái
mà…”
“Người cầm
lái” là câu nói bóng, chính là ý chỉ làm đại ca, làm kẻ đứng đầu.
Chim đa đa
trúng đạn vẫn còn đang co giật, trên cánh rơi ra rất nhiều lông tơ. “Có văn
hóa” tranh lên trước một bước, vừa la hét nước bọt văng tùm lum, vừa cong lưng
muốn xách chim đa đa lên. Đồng bọn của ông ta đuổi đến, dùng mũi súng vung một
cái, đem chim đa đa nâng đến dưới chân mình.
“Người cầm
lái” xách chim đa đa một cách nhanh nhẹn, vẩy máu rơi lách tách trên mình đa đa,
mở ba lô ra, bỏ vào trong.
“Mẹ nó!”
“Có văn
hóa” chạy đuổi đến chửi lên một câu, trên mặt là vẻ phẩn nộ. Ông ta trừng mắt
nhìn đồng bọn, phẩn nộ bỏ đi.
Tiểu Linh
Miêu xuyên qua cành lá bụi cây, nhìn màn kịch trên sườn cỏ một cách căng thẳng.
Nó không biết hai người nói gì, chỉ có trong lòng chán ghét tất cả hành động của
họ.
Hai quái
nhân rời khỏi sườn cỏ, không nói gì, một trước một sau, lặng lẽ di chuyển vào một
khe núi lớn có cây thông dầu rậm rạp.Tiểu Linh Miêu cũng lặng lẽ theo phía sau,
cùng nhau đi vào.
Ở đây càng
tĩnh mịch, ngay cả tiếng chà sát vào nhau của lá cây xào xạc cũng không có.
Không khí tỏa ra mùi vị nhựa thông thanh thản. “Tắc tắc tắc tắc, tắc tắc tắc tắc…”
nơi sâu thẵm của rừng cây, có một con chim gõ kiến đang mổ cây khô.
Trên một
cây thông dầu to có một con sóc đang ngồi, anh bạn nhỏ này cái đuôi vểnh lên
xòe tung ra, hai chân trước ôm quả thông, môi mấp máy nhanh như bay, ăn rất
ngon lành quả thông hình tháp đã chín.
Cây thông
dầu ở khe núi này cao to, quả thông cũng là nảy chắc to lớn, tạo cho người sự
yêu thích.
Hai quái
nhân đứng dừng lại.
“Ông không
phải là nói ông có văn hóa, luyện tập rất nhanh đúng không? Bắn con Sóc đó xem
thế nào”.
“Người cầm
lái” chỉ lên cây, nói.
Con Sóc
nhìn về người dưới cây, không nhúc nhích, vẫn ôm quả thông như cũ, ăn đến sợi
râu lắc la lắc lư.
“Có văn
hóa” giơ súng lên.
“Pằng…”
Trong rừng
cây vang lên một tiếng sấm.
Quả thông
trên tay con sóc rơi xuống đất, con sóc nhỏ kêu thét lên một tiếng “chít”, bay
lên. Tiếp theo cành thông gãy đoạn và sương muối như giọt mưa rơi xuống, con sóc
cũng ngã theo một cái “bụp” rơi ở trên đất.
Bấy giờ,
con sóc nhỏ đã máu thịt lầy nhầy, không còn cử động nữa.
Nghe không
được âm thanh chim gõ kiến gõ cành cây khô nữa, vị “bác sĩ rừng rậm” này không
biết đã trốn đi đâu rồi. Trong rừng cây thông dầu bao phủ một mùi máu tanh,
thoáng cái âm u đáng sợ.
Tiểu Linh
Miêu trốn ở phía sau một cây to, lông lại dựng đứng lên soàn sọat.
Hai quái
nhân tại sao phải giết chết sóc, nó không hiểu. Nhưng giết chóc bừa bãi của hai
quái nhân này nó nhìn thấy rồi. Giữa các loài động vật rừng sâu cũng có giết hại
lẫn nhau, nhưng đó là việc của nội bộ động vật rừng rậm, là cân bằng sinh thái
cho phép. Con người đến giết hại động vật, tình hình thì lại khác.
Đặc biệt ở
đây là khu vực bảo tồn thiên nhiên, vốn đã không cho phép con người đến bắt giết!
Trong mũi
Tiểu Linh Miêu không cầm được lại lăn ra một tràng tiếng gào nho nhỏ.
“Có văn
hóa” đi đến, dùng đầu ngón chân đá đá con sóc, giương hung khí lên miệng súng bốc
khói, nhìn về đồng bọn một cách tự hào.
“Ông nhìn
xem hàng mẫu đó!”
“Người cầm
lái” bĩu môi nói,
“Gần thế
này…một chút xem lại.”
“Chút nữa
thì chút nữa, có điều con sóc này…”
“Được, thì
là của ông”.
Quan hệ giữa
hai quái nhân hòa hợp lại một chút.
Đi đến một
chổ đất trống giữa rừng, một quái nhân lại giơ súng lên.
“Ông bắn
phía trước, tôi bắn phía sau”.
Người cầm
lái nói,
“Chúng ta
nói trước, ai bắn được là của người đó, đến lúc đó đừng mù quáng làm rối lên”.
Tiểu Linh
Miêu nghe không hiểu lời nói của con người, nhưng nó nhận thức được, lần này
các quái nhân sắp giết hại đây, là ở trên trời.
Nó chuyển
chổ một cách cẩn thận, ngẩng đầu lên. Trên bầu trời rừng cây thông dầu, có hai
con chim ưng đang bay lượn vòng .
Từ kẻ hở
giữa lá cây nhìn lên, hai con chim ưng này một lớn một nhỏ, có lẽ là chim mẹ và
chim bố, đang dẫn dắt chim con luyện tập bay. Chim ưng bay rất ổn định, cánh
chim trải rộng ra, rất lâu không quạt một cái.
Vẫn là
chưa có phát hiện hai quái nhân trên đất, hay là đã nhìn thấy rồi, không cho rằng
có gì nguy hiểm đây?
Lông trên
cổ Tiểu Linh Miêu lại dựng đứng lên. Nó ghét quá đi, hai quái nhân ăn lửa phun
khói này, gặp cái gì bắn cái đó, thật hư quá!
Nó nhịn
không nỗi nữa rồi, cơn tức giận trong lòng bùng cháy, ngực giống như là sắp nổ
tung. Nó gào lên một tiếng to “mao ú…”, từ phía sau cây thông dầu chạy ra, chỉ
mấy cái tung mình phóng, đã vồ đến sau lưng quái nhân.
Hai quái
nhân đang chầm chậm lay động nòng súng, ngắm ở trên trời, nghe đến tiếng gào,
toàn thân bị kích động, lông tơ đều dựng đứng lên. “Người cầm lái” nhanh chóng
quay người lại, nhanh nhẹn chĩa họng súng về phía Tiểu Linh Miêu. Tiểu Linh
Miêu vội vàng thắng chân lại, ngây người ra.
Nó chỉ là
nhịn không nổi nữa mà vồ đến, trước lúc nhảy vồ đến trong bụng không suy nghĩ sẽ
làm thế nào.
“Pằng…”
Một luồng
không khí nóng bỏng, chui vào đất bên cạnh Tiểu L:inh Miêu, bụi đất và lá thông
khô bay tung tóe, bắn lên trên mình Tiểu Linh Miêu đau tê buốt.
Âm thanh
quá lớn bất ngờ nổ ra chấn động đến cái tai Tiểu Linh Miêu vang lên u u, trong
thời gian ngắn nghe không được gì.
Tiểu Linh
Miêu tức quá đi, tự trọng và hung hãn của gia tộc Linh Miêu đột nhiên bị kích
thích, nó không suy nghĩ đến điều gì, gào lớn lên một tiếng, thoáng cái nhảy đến
trên cánh tay quái nhân nổ súng.
“Người cầm
lái” sợ quá thay đổi cả sắc mặt, quăng ngay khẩu súng, kêu lên một tiếng “mẹ
ơi”, che lại cổ họng. Tiểu Linh Miêu nhìn về ông ta, nhe nanh, chân búng một
cái, nhảy ngay xuống đất. Nó vồ đến cây súng rơi ở trên đất, cắn vào nòng súng,
“kẻo kẹt kẻo kẹt” ra sức cắn, vừa cắn vừa gào lên ứ ứ.
Nó phẫn nộ
quá, muốn đem nòng súng cắn mấy cái lỗ. Cái vật này xấu nhất đây, bắn chết chim
đa đa là nó, bắn chết sóc là nó, thiếu chút nữa bắn chết chim ưng và Tiểu Linh
Miêu vẫn là nó. Không cắn chết nó, nó vẫn còn ra oai, làm việc xấu!
Nòng súng
rất cứng, so với xương còn cứng hơn. Tiểu Linh Miêu ra sức cắn, cái răng lại ở
trên nòng súng trượt qua trượt lại, sao mà cứng quá cắn không nát, thậm chí,
ngay cả máu cũng không thấy chảy một giọt.
Tiểu Linh
Miêu rất giật mình. Nó cảm thấy đến răng mỏi rồi, đau rồi, ở trên nòng súng đổi
chổ lại cắn tiếp.
“Người cầm
lái” nhìn Tiểu Linh Miêu một cách kinh ngạc, dần dần bình tỉnh lại. Ông ta đã
nhận ra, con vật như con mèo núi đang ăn cây súng trước mắt, chính là Tiểu Linh
Miêu của họ muốn tìm. Cái lão này vui quá, nhảy lên, giống như là nhặt được một
miếng vàng to.
“Đấy chính
là nó…bắn đi, mau bắn đi! Mẹ nó, sao mà đứng nhìn không vậy!”
Ông ta múa
chân múa tay, vừa gào vừa hét.
“Có văn
hóa” vốn dĩ cũng sợ hết vía, vừa chạy tán loạn vừa nhảy sang một bên. Nghe đến
kêu la của đồng bọn tỉnh táo lại: Cái con dã thú nhỏ này là một kẻ ngốc, chỉ lo
cắn nòng súng không cắn người. Lòng dũng cảm của ông ta bình tỉnh lại, vội vàng
chỉnh lại nòng súng, sắp móc vào cò súng.
“Người cầm
lái” đứng ở phía sau Tiểu Linh Miêu sợ quá, vừa lắc tay vừa trốn,
“Đừng, đừng,
đừng bắn, đập… đập, dùng súng đập nó!”
Mặt của
ông ta lại thay đổi đến trắng như tờ giấy.
Xạ thủ
vung súng lên, muốn dùng nòng súng đập Tiểu Linh Miêu. Tiểu Linh Miêu vừa liếc
mắt đã nhìn thấy, “mao ú…” nó búng người một cái nhảy tót lên đầu vai của “Có
văn hóa”, kẻ đó cũng hoảng lên, vội vàng dùng súng gạt đẩy Tiểu Linh Miêu. Tiểu
Linh Miêu trừng mắt, nhe nanh, “Có văn hóa” vội vàng rơi mất súng, vung vẩy hai
tay để kẹp cái cổ Tiểu Linh Miêu.
Tiểu Linh
Miêu bổ nhào xuống đất, nằm trên cây súng, cắn vào nòng súng của cây súng này,
lại “kẻo kẹt kẻo kẹt” gặm tiếp. Cây súng đó cắn không được, cây này thì sao? Vẫn
cũng như thế sao?
“Chém…,
rút dao chém…! Ngây người mà làm gì, đồ ngốc”
Người cầm
lái vừa nhảy vừa hét lên.
“Có văn
hóa” bị chửi tức quá, cái cổ ưởn lên cũng chửi nói:
“Ông mới
ngốc đấy…dao của ông đâu? Chỉ chửi bậy”.
Có điều,
ông ta vẫn là đã nhận được nhắc nhở, “soạt” một cái, từ phía sau lưng rút ra một
cây dao ánh sáng lấp lánh.
Cây súng
này cũng cứng như vậy, sao mà cứng cắn không lũng. Tiểu Linh Miêu càng giận dữ hơn,
khóe mắt vừa liếc lên, đã nhìn thấy đến quái nhân giương dao lên, không cho
phép ông ta chém xuống, xoay người nhảy lên, cắn một cái vào cổ tay cầm dao của
ông ấy.
“Ây da, ây
da, má ơi!”
“Có văn
hóa” kêu rên inh ỏi, âm thanh vừa gất rút vừa cao, giống như con heo bị trói lại
chịu một dao.
“Người cầm
lái” cũng rút dao ra, nhìn thấy Tiểu Linh Miêu cắn vào cổ tay đồng bọn, treo ở
không trung, cảm thấy cơ hội đã đến, vội vàng chạy đuổi đến, bàn tay vừa vung
lên, chém về phía Tiểu Linh Miêu một dao.
“Mao ú…”
Tiểu Linh
Miêu thảm thương kêu lên một tiếng, rơi ở trên đất, lăn vòng vòng. Trên bả vai
nó máu ào ào tuôn ra, giống như chọc vào một mạch nước suối màu đỏ.
Một dao
này chém đến rất sâu, giống như chọc vào trái tim. Có một lúc, nó cảm thấy gần
như trái tim ngừng đập.
Hai quái
nhân ăn lửa phun khói bổ nhào đến, vừa giơ lên cây dao sáng lạnh lấp lánh. Tiểu
Linh Miêu muốn nhảy lên, chân mềm nhũn, lại một lần nữa ngã lộn nhào. Khóe mắt
nó lóe lên một nét buồn khổ, giẫy giụa bò dậy, nhìn thẳng vào một kẻ lá, chui
qua bên chân của quái nhân, lảo đảo xiêu vẹo chạy trốn.
Máu chảy
nhiều thế này, không thể đánh tiếp rồi. Tiểu Linh Miêu tuy còn nhỏ, cũng biết
không nên tiếp tục đánh, máu chảy nhiều thế này, sẽ rất nhanh chảy hết. Nó ban
đầu là vì tò mò, đuổi sát theo xem chuyện lạ, không ngờ nén nhịn không được nhảy
ra, bị con người tàn ác chém cho một dao. Nó không muốn liều mạng cùng con người,
con người ở trong mắt nó vẫn là rất thần bí.
Tránh xa
con người, tránh xa con người! Khi nhỏ, mẹ nhiều lần nói với nó.
Đây là lần
thứ hai bị thương chỉ có trong mười mấy ngày. Thân thể của nó còn chưa có hoàn
toàn hồi phục sức sống, còn chưa có bồi bổ kịp, lại ào ào đổ máu. Mà một dao
này, chém đến thật là sâu.
Nó lấy ra
hết sức chạy, hy vọng mau chóng trốn khỏi hai quái nhân hung ác như hung thần.
Nhưng nó loạng choạng, vẫn cảm thấy muốn ngã lộn nhào.
“Đuổi
theo, đuổi theo, đừng cho nó chạy!”
Phía sau
Tiểu Linh Miêu, tiếng hai quái nhân la hét.
“Nó chạy
không được đâu, đi theo vết máu là được rồi. Vết dao đó tôi chém rất sâu, nó một
chút nữa phải gục xuống thôi”.
“Pằng…”
Một viên đạn
bay qua, bắn vào một miếng đá phía trước mặt Tiểu Linh Miêu, hoa lửa nứt lóe
lên, vỡ ra rất nhiều mãnh đá vụn.
Thân hình
Tiểu Linh Miêu vừa nghiêng một cái, đã ngã lộn nhào, bò dậy, lại chạy tiếp.
“Bắn mà
làm chi? Tôi chưa nói với ông tôi chém rất sâu rồi sao? Muốn tranh công à, ông
muốn làm gì thì làm đi!”
Do đang ở
trong rừng cây thông dầu, tiếng súng vọng đi không được bao xa.
Âm thanh
nói chuyện ở phía sau cũng dần dần nhỏ đi.
Chạy ra khỏi
rừng thông, rẽ vào khe núi, Tiểu Linh Miêu thực tình chạy không nổi nữa. Chuyển
qua sườn cỏ, là một dãy cây lá to cành lá um tùm. Tiểu Linh Miêu muốn leo lên
cây, liếm vết thương chảy máu không dứt, nó phải mau chóng xử lý vết thương.
Chân của nó càng lúc càng mềm, càng lúc càng không có sức. Mắt của nó cũng mờ
nhạt, trong lỗ tai giống như có một con côn trùng đang bay. Bản năng nói với
nó, còn chạy như thế này nữa, là sẽ mất mạng đây.
Nó loạng
choạng lảo đảo chạy đến gần một cây to, dùng sức nhảy lên. Móng của nó không
bám được vào thân cây, đầu móng nhọn ở trên da cây trơn tuột. “Ùm”, Tiểu Linh
Miêu ngã rơi xuống.
Trèo cây
là một hoạt động rất tốn sức, nó đã hết sức rồi.
Tiểu Linh
Miêu nhanh chóng nhìn về phía sau. Trong mắt nó đom đóm nhảy loạn xạ, không nhìn
thấy gì cả. Nằm thở một hồi, khỏe lại một chút, mắt sáng hơn một chút, nó ngẩng
đầu nhìn lên cây to xanh mát, bộ dáng loạng choạng. Hai quái nhân đáng ghét,
có lẽ là đang ở phía sau tìm kiến dấu vết máu của nó chảy xuống.
Phải mau
chóng tránh xa họ.
Đầu óc Tiểu
Linh Miêu mê muội rối loạn, không biết vì sao, trước mắt bổng nhiên thấp thoáng
hình bóng của mẹ.
Mẹ của nó
là đột nhiên mất tích. Khi đó Tiểu Linh Miêu còn chưa đến một tuổi. Đó là một
buổi sáng rét lạnh, trời vừa rơi xuống một trận tuyết nhỏ, xa xa, gió thổi đến
tiếng sói kêu âm u đáng sợ. Mẹ ra khỏi hang đi tìm thức ăn, một lần đi không
quay về. Trong mơ màng, nó giống như nghe đến một tiếng súng vang lên.
Hiện tại,
trong lòng nó đang lóe lên một nghi vấn: “Mẹ sao lại không quay về vậy? Nhất định
là bị con người bắn chết rồi”.
Tiểu Linh
Miêu tưởng tượng, mẹ đi tìm thức ăn, gặp phải quái nhân đang ngậm cây gậy nhỏ,
thế là “pằng” ngã xuống. Máu của mẹ chảy nhiều quá, mắt mở thật to, giống như
đang nói, Tiểu Linh Miêu, cẩn thận quái nhân, họ là kẻ tử thù của động vật rừng
sâu.
Tiểu Linh
Miêu đau lòng quá, căm hận quá.
Đường núi
uốn lượn, cỏ hoang um tùm. Hai con Bướm đuổi theo nhau ở trên đường núi, khi
thì hạ xuống trên ngọn cỏ hoang, lúc lại bay lên, ở trước mặt Tiểu Linh Miêu nhẹ
nhàng bay múa. Thời gian gần đến buổi trưa, rừng núi im phăng phắc, một dáng vẻ
cảnh tượng hòa bình.
Tiểu Linh
Miêu nằm thở, mắt lại tối, đầu cũng hôn mê, thế giới giống như đang xoay chuyển.
Không thể chạy rồi, quả thực không thể chạy rồi. Nó cảm thấy, máu trong mình gần
như đã sắp chảy hết. Trong lùm cỏ hoang trước mặt xuất hiện một dãy cây xanh
dày đặc, nó loạng choạng lảo đảo giãy giụa chạy đến, muốn chui vào lùm cây ẩn
náu.
Vừa đến gần
lùm cây, bên trong đã chợt lóe ra mấy bóng đen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn