Dù bị thương vẫn ngoan cường chiến đấu
Thứ Sáu, 3 tháng 1, 2014
(Tiểu Linh Miêu phần 5)
Từ trong
lùm cây nhảy ra, là mấy con sói.
Mấy con sói
này tai nhọn nhọn, đuôi rũ xuống, mặt đầy ngang ngược dã man, tất cả đều là bộ
hạ của con sói cụt tai.
Tiểu Linh
Miêu loạng choạng lảo đảo giật cả mình, đứng dừng ngay lại, chớp chớp mắt, cố gắng
tập trung ánh mắt, vừa nhìn rõ bộ mặt của các con sói, thì các con này đã bao
vây nó lại.
Các con sói
không kêu một tiếng, nhe nanh ra, cẩn thận nhìn vào Tiểu Linh Miêu khắp mình là
máu, ánh mắt tàn nhẫn mà lại còn có chút tham lam.
“Mao ú…”
Bụng của
Tiểu Linh Miêu nhấp nhô mạnh, kêu lên một tiếng một cách uể oải.
Nó không sợ.
Ngay cả
khi suy nhược đến mức này, nó cũng không sợ. Âm thanh của nó tuy rằng nhỏ bé,
nhưng không có chút gì hoảng sợ, nghe ra, ngược lại còn có chút gì đó vừa bức
thiết vừa bực tức. Nó đang hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
Các con sói
kinh ngạc quá, vẩy vẩy tai, đưa mắt nhìn lẫn nhau.
Chúng nó
không hiểu, cái con vật nhỏ này gần như lập tức đã sắp ngã xuống, tại sao còn
kêu thế này.
Vòng vây của
chúng nó không lơi lỏng một chút nào.
“Ú…ú…”
Một con sói
mặt đầy sẹo, đuôi dựng đứng, giống như đang giơ lên một cây gậy chỉ huy, từ
phía sau lùm cây đi ra. Con sói này gầm gừ môi đảo lên đảo xuống, giống như
đang cười độc ác.
Đây là con
sói cụt tai.
Bộ dáng của
nó vênh vang, giống như đang nói: Sao rồi, Tiểu Linh Miêu, núi không chuyển nước
chuyển, rốt cuộc vẫn phải ngã xuống trong tay ta đúng không?
Âm thanh của
con sói cụt tai phát ra là tiếng sói, Tiểu Linh Miêu nghe không hiểu, nhưng nó
nhận ra ý của sói. Cái con vật rách tai này chưa có quên một cái cào trên mông,
hôm nay là đến với ý định không tốt, không thể dễ dàng bỏ qua cho nó đây.
Tiểu Linh
Miêu rất nôn nóng, muốn phá vòng vây mà đi. Nó quay mình hướng về khe hở giữa
hai con sói bên trái xông đến, hai con sói đó cặp sát vào, đem nó chặn đứng lại.
Hết cách, nó lại hướng về một bên khác quay đầu lại.
Nó đã thực
sự không còn sức lực liều mạng, hơn nữa hiện tại là lúc nào? Nó đã không còn sức
lực nhanh nhẹn gọn gàng trước kia, động tác vừa chậm vừa yếu. Đàn sói vẫn là có
thể nhận ra dự định của nó, nó xông trái xông phải, nhìn thấy vẫn không thoát
được vòng vây của sói, còn máu trên vết thương bị chém vẫn đang ào ào chảy ra,
tự nhiên tức giận bùng cháy.
“Mao ú…, mao
ú…”
Nó gào lên
một cách im lặng.
Gào lên mấy
tiếng, lại nhìn về phía sau một cách lo lắng không yên.
Nó đang mắng:
“Đồ vô lại,
các ngươi bao vây ta làm gì? Ân oán của chúng ta để sau hãy tính, mau chạy đi,
có hai quái nhân đang đuổi theo đấy!”
Nhưng tiếng
gào của nó quả thực không giống như thế, một chút uy phong cũng không có, đàn sói
không coi trọng chút nào. Những con vật hung ác này vậy mà đầu óc bình thường,
nghe không hiểu ý của nó kêu, không biết vào lúc này, con vật nhỏ còn có thể nhắc
nhở chúng nó. Cho nên, đàn sói vẫn cẩn thận bao vây lấy nó, không cho phép nó
chạy đi.
Cũng có
hai con sói nhìn thấy Tiểu Linh Miêu nhìn về phía sau, tự nhiên cũng quay đầu lại
nhìn theo.
“Ú…ú…”
Con sói cụt
tai nổi giận. Nó vẩy cái đuôi dựng đứng, xông đến chổ hai con sói này đảo đảo
môi, gầm lên một cách hung hãn.
“Ngó cái
gì, nhìn cái gì! Phía sau có cỏ có cây lớn có cây nhỏ! Cái con vật nhỏ này quen
làm trò giả thần giả quỷ, giương đông kích tây, còn không mau ra tay cho ta!”
Hai con sói
sợ quá, vội vàng quay đầu lại.
“Ú…oẳng…”
“Ú…”
Các con sói
khác cũng cùng nhau ào ào gầm lên.
Ở nơi sói
tập kết thành đàn, vì để thống nhất hành động, cần có một chỉ huy có thể thể hiện
ý kiến thống nhất của các con sói. Người chỉ huy này thông thường do con sói khỏe
mạnh nhất, thông minh nhất, lại có khả năng quan sát ý nghĩa của mọi người nhất
đảm nhiệm. Ở trường hợp này, con sói đầu đàn đều dựng đứng cái đuôi lên cao
cao. Các con sói khác đều sẽ chú ý vào cái đuôi này, phục tùng chỉ huy của cái
đuôi này. Nếu như có một con sói nào đó không nghe theo hiệu lệnh, tự tiện hành
động, nó sẽ có thể gặp phải trừng phạt nghiêm khắc của con sói đầu đàn hoặc tất
cả con sói khác trong đàn.
Trong rất
nhiều đàn sói, có một số con sói đầu đàn cũng sẽ lợi dụng đặc điểm này của các con
sói, lập ra thống trị riêng biệt, ngang ngược hống hách, muốn làm gì thì làm.
Ví dụ như có con sói không nghe lời, cho dù ý kiến của con sói đó đúng hay sai,
nó đều phải bị trừng trị đến tàn khốc. Nếu như con sói đầu đàn rất khỏe mạnh, rất
xảo quyệt, những con sói trong đàn sói này sẽ gặp phải không may. Trên thực tế,
chúng nó sẽ mất đi uy nghiêm, trở thành kẽ nô lệ khuất phục từ kẻ cầm đầu.
Con sói cụt
tai ở trong đàn sói này chính là như thế, các con sói đều bị sói cụt tai quá
thích đánh nhau cắn cho quá sợ.
Nhìn thấy
tư thế của các con sói, Tiểu Linh Miêu nôn nóng quá.
“Đây là
làm gì đây? Kẻ địch ở trước mặt, giữa động vật rừng sâu với nhau còn phải trước
tiên tự mình liều mạng đánh với nhau một trận mới được sao?”
Nó lên tiếng
kêu lớn lên “mao ú…mao ú…”
Nói là kêu
lớn, thực ra là Tiểu Linh Miêu đã dùng hết sức lực, âm thanh chỉ chút xíu. Thấy
lợi trước mắt, chẳng nghĩ đến họa sau lưng, đàn sói này thật là không biết thế
nào là tốt xấu đây! Các ngươi dù cho cắn chết Tiểu Linh Miêu, có thể vui sướng
được sao?
Con sói đến
gần phía trước run run.
Chúng nó
đã nghe ra, trước mắt cái con Tiểu Linh Miêu sắp chết này, không phải là đang
kêu khóc, không phải là đang xin tha thứ. Tiếng kêu của con vật nhỏ này tuy rằng
không có chút sức lực bên trong, ngay cả run cũng không run rẫy một cái.
Nó kêu cái
gì vậy? Muốn biểu đạt ý gì đây?
Các con sói
suy đoán.
Săn bắt
bao nhiêu năm nay, vẫn chưa bao giờ gặp phải vật săn thế này.
Những con
vật vụng về đáng thương này, lại đối với vết thương trên mình Tiểu Linh Miêu
quen mắt bỏ qua! Nếu có chút suy nghĩ, không thể từ trên vết thương này nghĩ đến
ý nghĩa của Tiểu Linh Miêu biểu đạt được sao?
“Ú…”
Con sói cụt
tai lại thúc giục.
“Lên đi,
lên đi, có gì mà quá do dự vậy? Lỡ xãy ra chuyện gì ta gánh vác cho!”
Một con sói
mau mau nhảy lên, hả to miệng cắn vào cổ họng Tiểu Linh Miêu. Tiểu Linh Miêu vừa
né tránh, ngã lộn nhào. Một con sói khác vồ đến, đè chặt lấy Tiểu Linh Miêu.
Mấy con sói
khác tranh đua tiến lên bao vây lại. Có một con ngửi máu dao cắt trên mình Tiểu
Linh Miêu chảy ra, nhịn không nổi liếm một cái.
“Ứ…ứ…!”
Con sói
này kêu lên thảm thương.
“Ú…”
Lão sói
đang ở phía sau đàn sói uy hiếp.
Lão sói cắn
ở trên chân con sói tham ăn một cái. Trong đàn sói có phép tắc thế này, bắt được
con vật săn, con sói đầu đàn ăn miếng đầu tiên, muốn cắn chổ nào tùy ý, mấy con
sói khác chỉ có thể nhìn, chờ đợi, không được tranh trước, con sói có công cũng
là như thế.
Con sói
nào phá hoại phép tắc, đó được xem là phạm thượng.
Đàn sói ngậm
miệng không nói, tất cả đều cẩn thận.
Tiểu Linh
Miêu lửa giận đánh vào lòng, quay đầu muốn cắn vào chân con sói đang đè chặt
nó. Một con sói khác giơ móng lên, dẫm lên trên đầu của nó, Tiểu Linh Miêu
không thể nhúc nhích được, nôn nóng đến lại kêu lên mấy tiếng “mao ú…mao ú”.
“Các người
còn có thời gian giày vò ta sao? Mau chạy đi, hai quái nhân đó đã sắp đến rồi…,
thật đấy, ta không lừa gạt các ngươi. Hai quái nhân đó trong miệng ăn lửa, mũi
ào ào bốc khói…”
Trong mắt
Tiểu Linh Miêu không thần sắc, vẫn như cũ không có sợ hãi chút nào. Âm thanh vẫn
là giống như đang nổi giận, giống như đang khuyên nhủ.
Các con sói
cảm thấy kỳ lạ quá, cái con vật nhỏ bé này là kẻ ngốc sao? Chết đến nơi rồi sao
mà vẫn còn la hét thế này vậy? Khuyên nhủ, khuyên nhủ ai vậy? Đối với sói
khuyên nhủ, khuyên nhủ sói không nên cắn chết nó, đó không phải là trò đùa sao?
May mà các
con sói không hiểu ngôn ngữ của Tiểu Linh Miêu, nếu như chúng nó nghe hiểu lời nói
của Tiểu Linh Miêu, mới có thể cười nó ngốc đấy: Thế gian sao có người cái mũi
bốc khói vậy? Kẻ ngốc mới mới nói lời nói không căn cứ này. Hơn nữa, bản thân
đã sắp chết đến nơi rồi, sao còn quan tâm an nguy của hung thủ làm chi?
“Ú…”
Con sói cụt
tai hạ thấp giọng gầm lên, đồng thời cào cào cọ sát hai móng chân.
Các con sói
đã hiểu, đã đến lúc, đầu lĩnh sắp kết thúc con vật nhỏ này rồi.
Ngoài con sói
đè chặt Tiểu Linh Miêu ra, các con sói khác vội vàng chen chúc dựa vào nhau, điều
chỉnh lại vị trí, mở rộng chổ cho con sói cụt tai đi vào. Con sói cụt tai nhìn
thấy đến Tiểu Linh Miêu bị đè chặt, vững bước đi lên trước, ngửi ngửi cái mũi của
Tiểu Linh Miêu, liếm liếm máu của nó chảy ra, chép chép miệng, tinh thần rất đắc
ý.
Thân thể của
sói cụt tai khỏe mạnh rất nhiều, vết thương trên đùi từ lâu đã khỏi. Mấy ngày hôm nay nó vẫn
đang tìm kiếm Tiểu Linh Miêu. Cái con vật nhỏ bé này không tôn kính với nó như
thế, nó làm sao cũng nuốt không xuống cục tức này. Ngoài ra, từ trong buổi đụng
độ hoàng hôn hôm đó, nó cũng thấp thoáng cảm thấy đến, Tiểu Linh Miêu sau này
chắc chắn là kẻ địch xưng bá ở cánh rừng này.
Nhìn xem,
Tiểu Linh Miêu không hề sợ hãi thế này, chắc là không ngoan ngoãn kêu nó ăn đi,
quay đầu lại còn ở trên mông nó cào một cái. Lớn lên, còn cho phép ở trên địa
bàn sói cụt tai này tỏ rõ uy phong đây.
Nó còn nhớ
tình cảnh lúng túng ở trong một cánh rừng khác, sau khi bị con Linh Miêu lớn
kéo rách cái tai liều mạng chạy trốn. Không thể nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong
nhà, phải sớm hạ thủ thôi.
Cọng cỏ nhỏ
vừa mọc ra khỏi đất, phải đem nó ngay cả rễ cũng nhổ đi!
Tiểu Linh
Miêu nghe được, âm thanh của con sói mài móng vuốt, giãy giụa một cái, lại một
cái chân sói giơ lên, giữ chặt cái mông của nó.
Tiểu Linh
Miêu không thể nhúc nhích được, chỉ có nằm thở.
“Cái đồ
ngu xuẩn!”
Tiểu Linh
Miêu tức đến toàn thân run run, nhưng lại không biết làm sao được.
Hết rồi,
chỉ có thể mặc kệ mà thôi.
Con sói cụt
tai lại liếm liếm vết thương của Tiểu Linh Miêu, chép chép miệng, giống như
đang thưởng thức mùi vị của máu Tiểu Linh Miêu. Nó vừa chép miệng vừa nhìn vào
mắt Tiểu Linh Miêu.
Nó thất vọng
quá. Trong đôi mắt màu vàng xanh như đá quý đó, trước sau không có chút sợ hãi,
bi ai, không có tất cả điều nó đang mong đợi, chỉ có là phẫn nộ, châm biếm.
Con sói cụt
tai quá phẫn nộ, hả họng cắn vào cổ họng mềm mềm của Tiểu Linh Miêu. Nhưng nó
không có ra sức cắn, chỉ là đem khí quản
của Tiểu Linh Miêu cắn đến kêu vang lên khạt khạt, hoàn toàn không có cắn đứt.
Nó giống như những con dã thú tàn nhẫn khác, vẫn chưa muốn cho phép con vật săn
bắt được chết một cách dễ dàng, nó còn muốn giở trò, phải giày vò một hồi thần
kinh của con vật sống.
Miệng của sói
rất lạ, răng nanh như cái dùi, có thể một cái đâm xuyên qua da thịt của con vật
săn bắt; cũng có thể ngậm lên sói con, đem sói con lắc qua lắc lại, mà không
làm cho sói con bị thương một tí nào. Giờ đây, con sói cụt tai chính như thế
đang khống chế cơ bắp và răng cắn mạnh, giày vò yết hầu của Tiểu Linh Miêu.
Tiểu Linh
Miêu thở không ra hơi, miệng mở to, giống như con cá sắp chết, không tài nào tự
chủ được liều mạng giảy giụa. Con sói cụt tai rất vui, lại thả lỏng miệng ra. “Ứ…ứ…”
nó xông đến Tiểu Linh Miêu gầm gừ một cách rất hung hãn.
Cái lão
già này đang nói:
“Này con vật
nhỏ, còn có gì để nói không? Còn dám cào cái mông ta không, cắn chân ta không? Ở
trong cánh rừng này, ta là anh cả, dám đối lập cùng ta, nhất định không có kết
cục hay!”
Trong cổ họng
Tiểu Linh Miêu vang lên tiếng kêu khạt khạt một hồi, mới thở ra được một hơi.
“Mao ú” vửa thở ra một hơi, nó liền kêu lên một tiếng.
Nó đang chửi:
“Con sói già, ngươi là một kẻ đại ngốc! Đàn sói sẽ chết ở trong tay ngươi, là
ngươi hại chúng đấy!”
Con vật nhỏ
vẫn là không có tí gì sợ hãi, mà còn, giống như tiếng kêu cũng không nghe được.
Lão sói giận quá, “ú…” âm thanh gầm gừ càng hung hãn, càng đáng sợ.
Bộ mặt lão
sói dữ tợn, nhe nanh lấp lánh ánh sáng lạnh, vừa gầm gừ, vừa dùng móng vuốt bới
đất. Chỉ hai ba cái, mặt đất cũng bị bới ra một đường rãnh sâu.
“Được, được,
tiểu tử ngươi còn dám chửi ta!....., ta cứ không cho ngươi được chết ngay, ta sẽ
xé bụng ngươi, ăn ruột ngươi, cho ngươi xem!”
Lão sói kỳ
thực là nghi ngờ, nó hoàn toàn không biết Tiểu Linh Miêu chửi gì. Nhưng, cho dù
thế nào, nó cũng phải hạ miệng.
Nó giơ lên
một chân trước, đem lông trên bụng Tiểu Linh Miêu lật lật. Một tiếng “nấc”, mở
ra cái miệng to.
Ân oán giữa
nó và Tiểu Linh Miêu đã sắp kết thúc rồi.
Nó ngay tức
khắc đã sắp thưởng thức được mùi vị thịt Linh Miêu, còn thủ hạ của nó cũng sẽ
chia được một chút thịt vụn, hoặc một khúc xương.
“Xoạch” có
một con sói nước bọt chảy xuống rơi ở trên đất.
“Pằng…”.
Một tiếng
sét vang lên, con sói bên cạnh con sói cụt tai nhảy lên, đột nhiên ngã ở trên
mình tiểu Linh Miêu.
Lão sói giật
mình một cái, cái đuôi dựng đứng cao cao, bổng thoát cái ngã rũ xuống, cẩn thận
ép chặt vào trong phần rãnh mông. Nó ngẩng đầu lên, “ú…ú…”, vừa nhỏ tiếng gầm
lên theo bản năng, vừa chuyển động cái cổ nhìn tứ phía. Các con sói khác cũng đều
run lẩy bẩy một hồi, vội vàng ngẩng đầu nhìn tứ phía.
Các con sói
sợ quá.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn