Con vật nhỏ bé vừa chiến đấu với sói, vừa phải né tránh kẹp sắt của người
Thứ Hai, 24 tháng 3, 2014
13
Tiểu Linh
Miêu hắt hơi một cái, đứng dừng lại.
Trên con
đường nhỏ in dấu chân nó, phảng phấp bay đến một mùi vị lạ.
Một cơn
gió nhẹ thổi qua, mùi vị bị thổi tan đi.
Mùi vị
không nhiều, không phải là quá kích thích cái mũi. Nếu như không có chú ý, hoặc
đứng cách xa một chút, là ngửi không được mùi vị này.
Tiểu Linh
Miêu đến quá gần, mùi vị giống như đang phát ra ở bên mình.
Nó thò đầu
một cách ngạc nhiên, gắng sức co rút cái mũi, không khí lạnh xông vào khoang
mũi, xông đến đau cái đầu.
Mùi vị lạ
lại dần dần xuất hiện, ngấy rần rần, hình như còn xen lẫn một loại mùi vị khác.
Mùi vị này lạnh lạnh, có chút tanh tanh…, trời lạnh đất đông, không khí mát lạnh,
hơi có chút mùi cổ quái, cũng vô cùng rõ ràng.
“Phì phì,
phì phì…”
Cái mũi của
Tiểu Linh Miêu mấp máy, phát ra âm thanh nhẹ.
Tiểu Linh
Miêu đã làm sáng tỏ, cái mùi ngấy rần rần đó là mùi dầu máy, lạnh buốt phát ra
mùi tanh là con vật sắt. Nó cắn qua nòng súng của con người, trên nòng súng có
hai loại mùi này.
Nó đã cắn
qua hai nòng súng của con người, đem nòng súng rắn chắc cắn đến răng đau. Cho
nên, hai loại mùi vị không thuộc về thế giới tự nhiên này, càng khắc sâu ở
trong lòng nó.
Nhưng, ở
buổi tối lạnh thấu xương thế này ở trong núi sâu rừng thẫm cách xa hơi người,
sao có thể có mùi vị thế này vậy?
Nó nhớ lại
dấu chân to vừa nhìn thấy đến, đã rõ.
“Đó là dấu
chân của con người. Con người đã đến đây, đem dấu chân của mình quét sạch hết”.
Tiểu Linh
Miêu ngẩng đầu lên, nhanh chóng lướt nhìn xung quanh…
“Dấu chân
lưu lại không thể là của Râu Rậm. Mùi vị của Râu Rậm là quen thuộc, hơn nữa,
Râu Rậm trước giờ cũng không có giống như cáo quét qua dấu chân.”
Con đường
nhỏ lặng lẽ duỗi về hướng dưới sườn núi, từng viên từng viên đá núi hoàn toàn
phơi ra góc cạnh buồn rầu đứng ở trong tuyết, xung quanh mọi âm thanh đều lắng
lại.
Nhìn không
thấy một bóng người. Ở đây vốn chứa không được con người.
Ở trong thời
tiết lạnh giá thế này, con người trốn ở đây thời gian dài không cử động, từ lâu
đã đông cứng.
Điều này
cũng chính là nói, mùi vị không phải cây súng phát ra. Con người không có ở
đây, cây súng cũng không thể ở đây. Cây súng bao giờ cũng cẩn thận cầm ở trong
tay của con người.
“Chà? Kỳ lạ
quá.”
Tiểu Linh
Miêu lại cúi đầu xuống.
Ngửi đi ngửi
lại, lần này, nó phát giác được, hai loại mùi vị này hình như đều đến từ trong
tuyết, là từ dưới tuyết chầm chậm thẩm thấu lên trên. Nó không dám khinh suất,
mở to mắt chú ý kiểm tra xem xét mặt tuyết.
“Ồ!” Nó cuối
cùng cũng phát hiện được, dấu chân mình đi qua lần trước lưu lại giống như bị
ai đó chạm qua. Trong sắc trời chiều lờ mờ, miếng tuyết in dấu chân hơi cao lồi
ra khỏi mặt tuyết.
Thật thú vị!
Dấu chân có gì để chơi chứ, ai có thể đem dấu chân của nó đào lên rồi lại để xuống
vậy?
Lại nhìn kỹ
lại, dưới mặt tuyết nổi lên hình như đang chôn cái gì đó.
“Đang chôn
cái gì vậy? Là che giấu dấu chân con người lưu lại đúng không?”
Tiểu Linh
Miêu hết sức cẩn thận hướng về phía trước bước một bước, ngửi ngửi, sợi râu run
run, cũng ở xung quanh dấu chân của mình moi lên.
Nó moi đến
rất cẩn thận, móng chân phác qua mặt tuyết một cách róc rách. Nó chỉ dám đào bới
ở xung quanh dấu chân bị đào qua, không dám lỗ mãng đem cặp dấu chân đó thoáng
cái đào ra.
Không có
ai dạy cho nó làm như thế, nhưng nó cho rằng làm thế này tương đối thích hợp.
Tuyết rất
xốp mềm, chỉ đào mấy cái liền phác giác đến dưới tuyết có một vật. Tiểu Linh
Miêu càng cẩn thận hơn, gần như là nhẹ nhàng lướt qua gom tuyết trên mặt. Vật
dưới tuyết đã lộ ra, đây là con vật sắt đen sì.
Thảo nào
có mùi vị như thế, xì!
Tiểu Linh
Miêu thoáng cái nhảy ra, đối diện con vật sắt trong hầm tuyết gầm gừ một cách
hung hãn. Nó chưa thấy qua con vật sắt kiểu cong cong này, không biết cái thứ
này có biết bắn sấm, có biết chớp sáng hay không. Nhưng nó cảm thấy, con vật sắt
có loại mùi vị lạ này nhất định là con người làm ra. Cái con người kỳ lạ đó đem
con vật sắt này chôn ở dưới tuyết, nhất định là hy vọng nó giống như cây súng
làm tổn thương mình. Con vật này giờ đây nằm ở trong tuyết một cách im lìm, có
lẽ là ngủ kỷ rồi. Giờ đây bị moi ra, qua không khí lạnh giá kích động, e rằng sẽ
có thể nổi giận đùng đùng đây.
Lông của
Tiểu Linh Miêu dựng đứng lên, vừa gầm gừ vừa đi quanh hầm tuyết. Tính cảnh giác
của nó rất cao, luôn phòng bị con vật sắt đột nhiên nhảy lên, cắn cho nó một
cái.
Con vật sắt
không kêu lên một tiếng, giống như phần thân thể lộ ra trong tuyết đó vốn không
phải là của nó vậy.
“Việc gì vậy?
Có phải ở trong tay con người mới có thể tỏ rõ uy phong không? Hay là đã chết
cóng rồi, cũng tỉnh không được nữa?”
Tiểu Linh
Miêu nghi hoặc.
Nó thò
móng chân ra, gãi gãi con vật sắt, mau mau nhảy đến một bên. Con vật sắt không
có chút phản ứng nào.
Lòng dũng
cảm của Tiểu Linh Miêu mạnh lên, đi lên trước, ráng sức cào một cái.
Lúc này
đây nguy hiểm quá, con vật sắt từ dưới tuyết nhảy lên một cách dữ dội, “đùng”,
cái miệng to khép lại, bốc lên bụi tuyết khắp trời lạnh buốt.
Con vật sắt
như chết rồi, vậy mà cắn một cái điên cuồng.
Tiểu Linh
Miêu sợ hết vía. May mà trong khi cào con vật sắt, nó đã chuẩn bị nhảy ra. Cho
dù như thế nó cũng lùi về sau mấy bước, còn quay mình muốn chạy. Con vật sắt nổi
giận rồi, cẩn thận khép lại cái miệng, nằm ở trên đất tuyết lại không cữ động nữa.
Sao lại
như thế chứ?
Cái con vật
phát ra mùi vị nòng súng này sao không tiếp tục nhảy tiếp tục cắn nữa vậy?
Tiểu Linh
Miêu đứng dừng lại.
“Ứ ứ!”
Nó hù dọa
một cách giận dữ, con vật sắt không có phản ứng; Nó đá tuyết lên, đi qua đi lại
một cách nôn nóng, con vật sắt không có phản ứng; Nó phát ra tiếng kêu kỳ lạ,
làm tư thế sắp vồ đến, con vật sắt vẫn là không có phản ứng.
“Thật là một
con vật kỳ lạ! Chẳng lẽ lại ngủ rồi?”
Tiểu Linh
Miêu kinh ngạc khó hiểu quá.
Nó lại lặng
lẽ lần mò đi đến. Sát vào hai bước…lại sát gần hai bước…lại sát gần hai bước.
Mỗi lúc
sát gần hai bước nó đều đứng dừng lại, nhìn xem một cách cẩn thận. Nhưng con vật
sắt trước sau trơ trơ như gỗ đá, giống như đã mất đi cảm giác.
Lòng dũng
cảm của Tiểu Linh Miêu lại lớn lên.
Nó đi đến
càng gần hơn một chút, ở đây vừa giơ móng lên đã có thể cào được con vật sắt.
Con vật sắt rất mỏng manh, ngoài cái miệng to đang cẩn thận khép chặt ra, gần
như không có thân thể, cũng không có chân. Ngay cả cái miệng to này, cũng chỉ
có bộ khung xương, không có một chút da thịt.
Quái lạ
là, vật này lại có một cái đuôi dài.
Cái đuôi
này rất dài rất dài, một đầu nối liền trên khung xương sau miệng, một đầu thông
đến dưới tuyết. Đầu nhọn cái đuôi không biết ở nơi nào, không biết là như thế
nào đây.
Cái đuôi
này rất nhỏ, một cọng lông cũng không có, trơn thùi lùi, ngay cả cái đuôi của chuột
cũng so ra lớn hơn nó.
Tiểu Linh
Miêu cẩn thận thăm dò con vật sắt, vây quanh con vật sắt di chuyển hết mấy vòng
một cách cẩn thận.
Con vật sắt
không mắt không mũi, một chút phản ứng cũng không có. Tiểu Linh Miêu đứng dừng
lại, gào lên hai tiếng “ù ù”, nhẹ nhàng gãi gãi nó, vẫn là không nhúc nhích.
“Hự”, nó ở
trên cái đuôi của con vật sắt cắn một cái, rồi vội vàng lại nhảy tránh ra.
Đừng thấy
cái đuôi của con vật sắt rất nhỏ, lại rất cứng đấy, cứng đến xấp xỉ như nòng súng,
cộm cho Tiểu Linh Miêu một cái.
Con vật sắt
có vẻ run lên một cái, vẫn là không kêu không cữ động.
Xem ra, con
vật sắt vốn không chú ý đến cái cắn này của Tiểu Linh Miêu.
Tiểu Linh
Miêu định thần lại, lòng dũng cảm càng mạnh thêm, nhảy lên trước, cắn vào cái
đuôi nhỏ, đem con vật sắt kéo qua kéo lại. Nó tránh xa cái miệng to của con vật
sắt, chỉ ở trên mông của con vật sắt cắn. Còn cái đuôi của con vật sắt có cứng
hơn, cũng là không có mọc răng.
Con vật sắt
không tức giận, mặc kệ Tiểu Linh Miêu đem nó kéo đến đông, quăng đến tây. Có điều,
thân hình khô ốm của con vật sắt rất nặng, cái đuôi giống như còn đang móc vào
cái gì đó, kéo đến cái răng của Tiểu Linh Miêu ê ê.
Cái đuôi
nhọn của con vật sắt bị giật tung lên. Thì ra, cái đuôi của con vật sắt cứng nhắc
quấn ở trên một cây cột sắt, cây cột sắt này đóng chặt vào dưới đất, không hề
nhúc nhích.
“Con vật sắt
sao có thể thế này chứ? Trầm lặng không có sự sống”.
Quăng kéo
một hồi, Tiểu Linh Miêu đã nhàm chán.
Bỏ cái
đuôi nhỏ ra, bỏ ra! Nếu không thì nhảy đi, gầm mấy tiếng đi!
Lúc này
đây, Tiểu Linh Miêu thật hy vọng con vật sắt có thể tỏ rõ uy phong.
Con vật sắt
có lẽ chết thật rồi, cẩn thận khép chặt cái miệng to, không nổi giận nữa, cũng
không phản kháng nữa.
Nhưng, Tiểu
Linh Miêu cũng chỉ có thể kéo nó xoay vòng, đừng hòng kéo được nó.
Tiểu Linh
Miêu hiểu rồi, con vật sắt chỉ biết trốn ở dưới tuyết, chỉ biết một tiếng đùng
khép cái miệng to lại. Ngoài chút bản lĩnh này ra, thì chỉ có giả vờ chết, tùy
bạn khiêu khích thế nào, nó cũng không để ý đến bạn.
Cùng con vật
quái lạ thế này giao thiệp, quả thực không hấp dẫn.
“Con vật
quái lạ thế này nhất định là của con người quái lạ chôn xuống đây, nhưng vật lạ
thế này cũng không có gì ghê gớm. Chỉ cần cẩn thận, chỉ cần không đụng đến nó,
nó sẽ không cắn được bạn”.
Tiểu Linh
Miêu nghĩ.
Cái bụng của
nó kêu lên lộc cộc lộc cộc, trên mình cũng lạnh ghê gớm. Sau cùng nó ngửi ngửi
con vật sắt, ở trên mình con vật sắt cắn một cái, bỏ đi.
Ở trên con
đường nhỏ thông về phía rừng rậm dưới núi này, Tiểu Linh Miêu phát hiện có mấy
con vật sắt đang chôn giấu. Nhưng nó quả thực không muốn tiếp tục cùng chúng nó
giao thiệp nữa. Nó co rút cái mũi, vây quanh mặt đất tuyết có chút khác lạ, cẩn
thận đi vòng tránh xa, không có để ý chúng nó nữa.
Rất nhanh,
nó đã đem những vật vừa lười vừa nhạt nhẽo này quăng đến sau đầu.
Ở trong rừng
rậm, tiểu Linh Miêu không gặt hái được kết quả gì.
Nó ngửi đến
dấu chân của một con cáo, dấu chân đó tỏa ra mùi hôi nách tươi mới. Nó đi cùng
một đoạn đường, mắt sáng lên, tằng tằng tằng tằng chạy vụt lên. Ít khi thấy được
dấu chân cáo rõ ràng thế này. Con cáo vừa mới chạy qua đây, nhiều lắm là mười mấy
phút, có lẽ là đang ở nơi nào đó trước mặt, một lát nữa sẽ nhìn thấy đến thôi.
Nó chạy một
đoạn đường, dừng lại, cúi đầu ngửi ngửi, sau đó lại chạy tiếp. Dấu chân vòng
bên này lách bên nọ, rẽ trái quẹo phải, nó cũng liền vòng bên này lách bên nọ,
rẽ phải rẽ trái…nó chạy mệt rồi, không lạnh nữa, lại bổng nhiên phát hiện, lại
trở về nơi phát hiện cáo.
Cũng chính
là nói, nó đã đi dạo hết một vòng to.
Nó không
chạy nữa.
Nó biết,
con cáo đã phát hiện ra nó. Tiếp tục chạy nữa, cũng tìm không được cái kẽ xảo
quyệt đó. Nó đem dấu chân của con cáo bới nát một cách phẫn nộ, rồi lại thả bước
đi.
Nó bước đi
rất nhẹ nhàng, ngoài âm thanh phù phù không đáng kể của tuyết bị giẫm lên ra,
cũng không nghe đến âm thanh nào khác. Đi ngang qua bên một cây to, Tiểu Linh
Miêu đứng dừng lại, cái tai lắc lắc một cách khẩn trương, vội vàng cẩn thận nép
vào trên rễ cây to.
Trên cây
to có tiếng kêu chít chít thảm thiết, ở buổi tối lạnh giá thế này, nghe ra rất
khủng bố!
Có nguy hiểm
gì xãy ra rồi.
Có hai
viên tuyết tích trữ lại rơi xuống phù phù, chính là rơi ở bên mình Tiểu Linh
Miêu.
Tiểu Linh
Miêu nép mình vào rễ cây di chuyển, lặng lẽ ngẩng đầu lên. Một con chồn đen nằm
ở trên chạc cây to phía trên, đang thò chân, hướng vào một cái hốc cây nhỏ tối
mò khều khều.
Tiếng kêu
the thét chít chít chính là một con sóc.
Chồn đen
là vua ăn sóc, lão này mò đến bên ổ sóc rồi.
Chồn đen
cùng chôi hôi là một họ, chẳng qua là lông màu đem tím, động tác càng linh hoạt
nhanh nhẹn, càng giỏi về leo trèo cây. Loại dã thú nhỏ này quanh năm nằm ở trên
cây kiếm sống, ở trên cây bắt chim và sóc.
Tiểu Linh
Miêu hưng phấn lên, chồn đen cũng có thể đỡ đói, mà, mình cũng biết trèo cây.
Nó đem hai
chân mắc vào ở trên thân cây, chuẩn bị xông đi lên, không ngờ, trên cây lại rơi
tuyết xuống. Một viên tuyết to vừa vặn rơi ở trên đầu nó, bột tuyết rắc vào
trong mắt, thoáng cái, cái gì cũng nhìn không thấy.
Tiểu Linh
Miêu vội vàng rút chân về, co mình lại, hô la la lắc lư cái đầu. Bột tuyết tan
rồi, trong mắt rất xót. Khi nó lại lần nữa mở mắt ra, con sóc trong hốc cây
không biết làm thế nào nhảy ra ngoài, hoảng sợ cuống quýt không chọn đường, men
theo cành cây chạy nhảy loạn xạ.
Chồn đen cẩn
thận đuổi theo ở phía sau sóc, không nhường một bước. Con sóc nhảy lên đầu ngọn
cây, nó cũng nhảy lên đầu ngọn cây; con sóc nhảy đến trên cành cây, nó cũng nhảy
đến trên cành cây; con sóc kêu chít chít chạy khắp cây, nó không vang lên một
tiếng chạy khắp cây…
Tuyết tích
lũy lại trên cành cây rơi xuống lả chả, dưới cây to giống như đang rơi một trận
tuyết to.
Chổn đen vừa
linh hoạt vừa nhanh nhẹn, con sóc sợ tan cả mật, đến bước đường cùng, muốn lần
nữa chui vào trong hốc cây. Chồn đen hiểu rõ rồi, không một chút thờ ơ, nhún
mình một cái, tranh lên trước nhảy đi đến, chắn cái phù ở trước miệng hốc cây.
Con sóc càng hoảng loạn hơn, theo thân cây to, soạt soạt trượt xuống đất.
Tiểu Linh
Miêu đang né tránh tuyết rơi từng viên từng viên to, sắp tiếp tục leo lên cây,
con sóc cái đuôi to đó xông qua trước mắt. Nó do dự hết một hồi, không biết có
nên đè chặt con sóc này hay không. Chồn đen xông xuống đến, bóng hình nhanh đến
lạ thường. Chỉ thấy trong tuyết rơi lấp lánh ngàn vạn điểm ánh sáng bạc, một bóng
đen vừa lóe lên, liền lướt qua trước mắt. Tiểu Linh Miêu vội vàng giơ chân lên
cào một cái, nhưng nó cào đến trên võ cây.
Con sóc ở
trong tuyết tích trữ lại trên mặt đất chạy như bay, ngã lăn đến toàn thân giống
như một quả cầu tuyết. Nó rốt cuộc chân ngắn, không thích hợp với ở trên đất chạy
ngược chạy xuôi, Chồn đen có mấy lần thiếu chút nữa đã bắt được nó. Con sóc hoảng
hồn hoảng vía, xoay quanh một cây to lúc thì chạy hướng nam lúc thì chạy hướng
bắc, kêu the thét cả một con đường, giống như yêu ma đã sắp nắm chặt cái đuôi của
nó.
Chồn đen
quá đắc ý, con sóc đã là lên trời không có đường, vào đất không có cửa. Nó tập
trung hết tinh thần, cẩn thận chăm chú nhìn vào con sóc trước mặt cuống cuồng
hoảng sợ, toàn thân đều là sức lực. Chỉ cần tiếp tục một hồi, con sóc nhất định
sẽ ngã ở dưới chân của nó, chịu cho nó giết thịt. Con chồn đen bổng nhiên nghe
đến sau mình có âm thanh chạy nhanh, bất giác quay đầu lại nhìn.
Trời ạ, một
con Linh Miêu, một con Linh Miêu trẻ tuổi nhanh gọn, đang cẩn thận đuổi theo ở
phía sau!
Lần này,
chuyển đến chồn đen linh hồn không giữ được.
Con Linh
Miêu đó cách nó gần như thế, giống như chỉ cần vươn cái cổ đã có thể cắn vào
mông của nó. Nó hoảng hốt đến không biết phải làm thế nào, lại một lần nữa cũng
chiếu cố không được con sóc, nhảy một cái “đùng” liều mạng leo lên cây to “vù
vù”.
Tiểu Linh
Miêu chân dài, chạy được nhanh, nhưng thân hình nặng, rẻ ngoặt càng không linh
hoạt như chồn đen. Hơn nữa, nó cũng không có dự liệu được chồn đen sẽ đột nhiên
rẽ ngoặt. Nó như ánh chớp xông đi qua, đợi quay đầu lại, Chồn đen đã nhãy tót
lên trên đỉnh cây, phốc một cái, nhảy đến trên một cây khác.
Tiểu Linh
Miêu chạy đi đến, bất chấp tuyết rơi, leo lên cây, cành cây ngọn cây đó đều
đang run rẫy, lại từ lâu đã không có bóng hình của chồn đen.
Trong bóng
tối, trong rừng rậm có một dãy hàng cây lung lay.
Giữa cành
cây, lấp lánh bụi tuyết lấp lánh ánh sáng bạc bay lả tả.
Tiểu Linh
Miêu ngẩng đầu, nhìn hàng cây cùng bụi tuyết một cách sợ hãi, rất lâu mới chép
chép miệng, giũ giũ lông trên mình.
Bột tuyệt
dính ở trên mình tan rồi, nó cảm thấy đến cái lạnh. Vừa rồi, có mấy lần thiếu
chút nữa đã bắt được chồn đen, nhưng chồn đen đều rẽ ngoặt né tránh được, chồn
đen hoàn toàn không biết đang bị truy đuổi, nó là đang rẽ ngoặt cùng con sóc, đều
này lại làm cho Tiểu Linh Miêu lần mò không được quy luật vồ hụt.
Trời càng
lạnh, sao trên trời dường như cũng đang run rẫy. “Rắc rắc, rắc rắc”, trong rừng
rậm chốc chốc vang lên âm thanh của võ cây bị nứt nẻ.
Trời sắp
sáng rồi sao?
Tiểu Linh
Miêu giẫm lên tuyết trích trữ lại, ở trong rừng uất ức mà đi. Nó rất mệt mỏi,
cũng có chút tiu nghỉu.
Nó không
đi săn nữa, phải đi về ổ thôi.
“Lộc cộc, lộc
cộc”, cái bụng của nó đưa ra kháng nghị.
Nhưng trời
lạnh thế này, nó mệt mỏi thế này, không đi về ổ sưởi ấm, nghỉ ngơi, là sẽ đông
cứng đấy. Huống hồ, các động vật khác e rằng cùng đều quay về ổ ấm rồi, thức ăn
cũng không dễ tìm nữa.
Đi qua nơi
nhìn thấy đến dấu chân cáo, tiểu Linh Miêu uể oải rã rời có tinh thần trở lại.
“Con cáo
này có tìm được thức ăn không? Trời mùa đông, núi trống thú trốn, thức ăn đều
không dễ tìm được”.
Nó nhớ đến
mỗi lần nhìn thấy đến cáo, loài dã thú xinh đẹp thông minh này đều lòng dạ hiền
hòa, giống như trước giờ đều không biết cái gì là trắc trở, lo buồn trong lòng
tự nhiên cũng gió thổi mây tan.
“Con cáo
sao thông minh quá, thông minh của cáo là sinh ra đã có rồi sao? Đây cũng là bất
khuất, ở trong trắc trở tiến bộ đây”.
Tiểu Linh
Miêu ngẩng đầu lên, phấn chấn tinh thần, chòng chành chạy.
Lúc này
đây, phía sau lưng nó vang lên tiếng giẫm tuyết hơi nhẹ. Một chút không sai, nó
vừa chạy, sau lưng có vật gì đó cũng phù phù giẫm vang trên tuyết trích trữ xốp
mềm, bắt đầu chạy băng băng.
“Đây là ai
vậy?”
Tiểu Linh
Miêu lắc lắc cái tai, quay đầu lại một cách nghi hoặc.
Mẹ ơ, sói!
Một đàn sói!
Mấy con sói
từng con nối tiếp từng con, rón ra rón rén, cẩn thận cũng ở phía sau cái mông
chòng chành chòng chành chạy. Một con chạy ở phía trước, cách xa nó chỉ có 4, 5
mét.
Con sói
này ánh mắt quá hung ác, cái tai giống chiếc lá cây xé rách, cái đuôi to xõa
tung dựng đứng cao cao, giống như là ở trên mông đang cắm một cây gậy chỉ huy.
Đây là sói
cụt tai!
Lông trên
cổ Tiểu Linh Miêu “vù” một cái đứng cao vút lên, bắp thịt toàn thân căng đến kỹ
lưỡng.
“Mao ú!”
nó kêu lên một tiếng.
Lúc này
đây, không biết vì sao, nó lại thoáng cái quay mình, đứng dừng lại.
Trong lòng
nó chỉ lóe lên một thắc mắc thế này: lão sói lộ ra lúc nào vậy? Sao cách gần thế
này vẫn không biết vậy?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn