Tham mồi con sói vô tình dính bẫy sắt, phải tự mình cắn bỏ chân để thoát thân.
Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014
14
Tiểu Linh
Miêu bởi vì kinh ngạc mới đứng dừng lại, hoàn toàn không phải là có cao siêu
gì.
Trong cảnh
sắc ban đêm ảm đạm, lão sói cũng thoáng cái thu dừng cái chân.
Con sói
phía sau lão sói thấy đầu đàn bổng nhiên không chạy nữa, vội vàng thắng xe, va
đập vào nhau loạn xạ một hồi, tất cả đều đứng dừng lại.
Lão sói
không rõ sao mình lại đứng dừng lại, hồ đồ quá đi, chỉ tại cái thân không nghe
theo mình.
Nó ban đầu
sợ Tiểu Linh Miêu bỏ chạy, muốn chạy nhanh mấy bước, rút ngắn khoảng cách giữa
mình và Tiểu Linh Miêu, sau đó nhảy vồ đến, nhưng lúc Tiểu Linh Miêu quay đầu lại,
nhìn thấy đến nó, trong lòng nó hơi run, cho nên đứng dừng lại.
Lúc này
đây, nó thậm chí muốn tìm một nơi để trốn, giống như là kẽ trộm đang móc túi, bị
con người phát hiện vậy.
“ Ú ú ú…”
Nó hạ tiếng
rống liên tiếp một cách ý thức.
Ý của nó
là nói:
“Ngươi sao
bổng dưng quay đầu làm chi vậy? Chúng ta làm ngươi giật mình hả? Để lộ rồi,
đúng không?”
Nghe đến
tiếng kêu của sói cụt tai như tiếng chó con, Tiểu Linh Miêu thoáng cái thức tỉnh
lại.
“Trời, ta ở
đây làm gì vậy?”
Nó thoáng
cái xuất mồ hôi lạnh.
Đây là đàn
sói đấy! Đàn sói vô tình lần mò đến phía sau lưng, nó lại ngu ngốc đứng dừng lại!
Làm gì đây, muốn cùng đàn sói liều mạng sao? Nó đột nhiên quay mình lại, phóng
chân chạy.
Phía trước
nói qua, đàn sói mùa đông hung hãn gấp mười lần so với bình thường, đánh nhau
không cần mạng sống. Cho dù hổ, báo hoạt động đơn độc một mình, gặp đến cũng phải
nhường bước.
Lão sói
cũng đột nhiên tỉnh táo lại, gầm to “ú ú” một cách giận dữ.
“Cơ hội tốt
quá đúng không? Thoáng cái đã có thể đem con vật nhỏ bắt được rồi. Thật là ngốc…”
Nó hận
không được cắn mình hai cái.
Lão sói
cũng sãi chân ra, chạy như bay.
Đàn sói thấy
đầu đàn bổng nhiên chạy, một cái “oàng” tất cả đều nhảy lên. Tuyết bay lên,
trên đất tuyết giống như bổng nhiên thổi lên một cơn bão táp màu xám.
Trong rừng
rậm xuất hiện một sợi “dây xích” di động tốc độ cao: một con Tiểu Linh Miêu, dẫn
một đàn sói xám to lớn, lách qua một cây rồi lại một cây cao to chọc trời, ở
trên đất tuyết trắng xóa chạy như bay.
“Sợi xích”
ngoằn ngoèo ngoằn ngoèo, lúc thì cong về hướng bên trái, lúc thì cong về hướng
bên phải, lúc thì căng, lúc thì lỏng, ở trên bối cảnh màu trắng thay đổi liên tục.
Nhưng cho
dù thay đổi như thế nào, “sợi xích” vẫn là không đứt.
Tiểu Linh
Miêu rất giỏi về chạy, chân trước chân sau sắp đụng đến nhau, thân hình sẽ cong
thành một cây cung. Cây cung này cong đến giới hạn, bắn ra một cái “phạch”,
chân trước duỗi về trước, chân sau đạp về sau, thân hình thoáng cái nhảy vọt treo
lơ lững trên không. Thế là, chớp mắt đã xông ra một đoạn đường rất xa.
Mấy con sói
càng giỏi về chạy. Chân của chúng nó nhỏ dài, bắp thịt phát triển, chân sau
chân trước chạy như bay lắc lư lên, giống như con Linh Dương nhanh nhẹn linh hoạt.
Chúng nó quanh năm chạy ngược chạy xuôi, dựa vào chạy nhanh truy đuổi vật săn bắt,
giành được vật săn bắt, là “kiện tướng chạy đua” có tiếng trong rừng rậm.
Tiểu Linh
Miêu cái tai ép sát ở trên lưng cổ, gắng sức lay động bốn cái chân. Nhưng nó
sao mà cũng không bỏ được đàn sói, chưa thoát được nguy hiểm. Cây to nối tiếp
cây to, lướt qua thân hình mà đi. Nhưng nó không dám giảm bớt tốc độ chút nào,
tung mình leo đi lên cây. Nó cho rằng lão sói đang ở phía sau mông, hơi chậm một
bước, thì sẽ bị vồ được.
Lão sói
cũng gắng sức lay động bốn cái chân, oán hận không được thoáng cái bay lên.
Trong trời rét như cắt, nó dẫn dắt lâu la lặng lẽ đuổi sát theo Tiểu Linh Miêu
cả buổi, khó khăn lắm mới lần mò đến khoảng cách gần thế này, lại làm một việc
ngốc ngay cả thằng ngốc sẽ chế giễu. Giờ đây sao có thể lại lần nữa thả con vật
nhỏ chạy mất chứ? Ở mùa này, thức ăn dễ tìm lắm sao?
Tiểu Linh
Miêu nóng lòng kéo xa khoảng cách, chạy nhảy như liều mạng, trên đất tuyết lưu
lại khoảng trống dấu chân rất to. Nhưng dấu chân này vừa giẫm ra, phút chốc liền
bị đàn sói đuổi theo giẫm đến làm rồi tung rối mù.
“Làm sao
đây? Làm sao đây?” Tiểu Linh Miêu lo lắng đến cái đầu mơ mơ màng màng.
Phía trước
là chổ giáp ranh rừng rậm. Chạy ra rừng rậm, chính là con đường nhỏ lên sườn đồi.
Tiểu Linh Miêu không chổ nào có thể trốn, xông ra rừng rậm, xông lên sườn đồi.
Nó nhìn thấy
đến một chuỗi dấu chân mới, chuỗi dấu chân này là từ trên sườn núi đi xuống, ở
trước mặt một viên đá to rẽ ngoặt, cứ duỗi thẳng xuống.
Đây là dấu
chân của nó, là lúc trước nữa đêm xuống đồi giẫm ra.
Nó vội
vàng theo dấu chân chạy đi, ở nơi dấu chân rẽ ngoặt cũng không tài nào tự chủ
cũng vẽ một đường cong…, nó không có suy nghĩ tại sao làm như thế, nó vốn không
kịp suy nghĩ.
Tiểu Linh
Miêu vừa nghiêng mình xông qua viên đá to.
Sau lưng
nó vang lên một tiếng “đùng”, tiếp theo là một chùm tiếng kêu thảm hại the thét
“ứ ứ”. Giống như cùng lúc với tiếng kêu the thét, còn có rất nhiều thân hình
ngã rơi ở trên đất tuyết một cách nặng nề. Tiểu Linh Miêu không kịp quay đầu lại,
vẫn hướng lên sườn đồi liều mạng chạy.
Chạy lên đỉnh
sườn đồi, cây trên sườn đồi bên đó lại nhiều lên. Lúc này đây, Tiểu Linh Miêu bổng
nhiên cảm thấy đến phía sau mình không còn náo nhiệt nữa.
“Việc gì vậy?”
Nó quay đầu lại, “Sói đâu? Con sói cụt tai đâu?” Nó cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhưng nó vẫn
không dám đứng dừng lại, vội vàng chạy xuống đỉnh sườn đồi, chạy vào rừng cây,
nhảy lên một cây to cái “vù”.
Mãi đến
khi nhảy lên một chạc cây cao nhất, nó mới cảm thấy an toàn một chút. Nó đứng dừng
lại, quay mình lại, vừa thở “phì phò, phì phò”, vừa thò đầu xuống đường về nhìn
ngó.
Dưới cây vắng
vẻ, một bóng hình sói cũng không có.
Sườn đồi đỉnh
đồi trống trải, cũng không có một bóng hình sói.
“Sói đâu?
Sói chạy đi đâu rồi?”
Tiểu Linh
Miêu ngẩng cao đầu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Trời đã sắp
sáng, bầu trời trên đỉnh đồi đã thay đổi thành màu xám thẫm.
“Sói tại
sao không đuổi theo ta vậy? Sói vì sao đồng ý không đuổi theo ta vậy?”
Nó thầm hỏi.
Nó nhớ lại
tiếng kêu thảm thiết ở phía sau mình lúc vừa chạy ra khỏi rừng, nhớ lại âm
thanh ngã rơi trên tuyết “ùm ùm”.
Hay là, có
ai đó chặn sói lại, đánh cho chúng nó một trận?
Nhưng, lúc
này đây người giữ rừng còn chưa thể ra khỏi cửa mà.
Thế thì,
các con sói đã xãy ra chuyện gì vậy?
Tiểu Linh
Miêu ở trên chạc cây xoay vòng vòng, tuyết tích lại trên chạc cây lay động rơi
xuống không ít. Nó không rõ vừa rồi xãy ra chuyện gì, trong lòng buồn buồn. Thời
tiết lại lạnh, nó ngáp một cái, ngắm nhìn cành cây trơn nhẵn, chuẩn bị men theo
cành cây nhảy mấy cái, quay về ổ.
Đúng lúc
trong bầu trời đêm sáng tỏ, bổng nhiên vọng lại một tiếng kêu thảm thiết của sói.
Tiếng kêu
thảm thiết này vì sao thê thảm như thế, vì sao đau không muốn sống như thế, giống
như là đem yết hầu đều kéo rách rồi, đến mức không khí vừa trầm vừa lạnh đều
run rẩy lên, cách cả sườn đồi còn nghe rõ thế này.
Tiểu Linh
Miêu run lẩy bẩy một hồi, bổng nhiên nhảy liên tiếp qua mấy cái cây. Có mấy lần,
nó thiếu chút nữa ngã rơi khỏi cây. Tuyết tích lại trên cây rơi xuống khắp người
khắp mặt nó, trên mình lạnh con mắt cũng xót. Ở trên một cây to cành khô rậm rạp,
còn có rất nhiều lá khô, Tiểu Linh Miêu dừng chân lại.
Tiếng sói
thảm sầu dần dần mất hẳn, gió lạnh đong đưa cành cây trong rừng núi, ngoài điều
này ra, không có âm thanh gì khác, giống như vừa rồi cái gì cũng không có xãy
ra.
Trời gần sáng,
sao trong bầu trời càng thưa thớt.
“Rốt cuộc
là chuyện gì vậy, sao kêu đến khó nghe như vậy?”
Tiểu Linh
Miêu trốn ở sau thân cây to lắng nghe, cái lông dựng đứng dần dần trở về trạng
thái ban đầu. Nó men theo thân cây leo xuống, giũ giũ tuyết rơi trên mình, cẩn
thận nhìn xem xung quanh, bước đi về phía đỉnh đồi…, giờ đây, nó không còn buồn
ngủ nữa. Nó phải làm rõ, rốt cuộc đã xãy ra sự việc gì, nếu không thì, ngày hôm
nay ngủ cũng không yên.
Nó đi
không có nhanh, đi mấy bước dừng lại, quan sát một vòng xung quanh một cách cảnh
giác, lại tiếp tục đi. Tiếp cận đỉnh đồi, nó càng cẩn thận hơn, gần như là đi một
bước dừng một bước, cái đầu không ngừng xoay chuyển.
Cái gì
cũng không có xãy ra, bình yên vô sự.
Leo lên đỉnh
đồi, đã có thể thấp thoáng nhìn thấy rõ tình hình bên kia đồi.
Trên sườn
đồi không có sói, dọc theo rừng rậm dưới sườn đồi cũng nhìn không được sói,
trên sườn đồi đá núi lởm chởm, nhưng đều không có cao to, cũng vốn giấu không
được sói.
“Sói đâu? Con
sói cụt tai đâu, chạy đâu hết rồi?”
Sườn núi
chân núi yên tĩnh, giống như mọi việc đã lắng dịu.
Lòng can đảm
của Tiểu Linh Miêu mạnh lên rất nhiều.
Đỉnh núi
gió lạnh thổi vù vù, không thể đứng lâu. Tiểu Linh Miêu đi xuống đỉnh núi, chạy
chạy chòng chành chòng chành. Trên sườn núi trời hửng sáng im phăng phắc, trên
con đường nhỏ trong đống đá và kẹt đá ngổn ngang không có một chút gì khác lạ.
Lách qua
con vật sắt moi ra, lại tiếp tục vòng qua từng chổ từng chổ có con vật sắt ẩn nấp
ở dưới tuyết, bổng nhiên có một luồng gió men theo sườn núi thổi lên, tỏa ra
mùi máu tanh nồng nặc hết lần này đến lần khác.
Tiểu Linh
Miêu đột ngột thu chân lại, ngẩng đầu lên.
Con mắt của
nó long lanh có hồn, cái tai lắc lắc một cách không yên. Mùi máu tanh là từ dưới
chân núi thổi lên, bên cạnh một viên đá to, có một con vật sắt nhảy ra khỏi mặt
tuyết, đang ngậm vật gì đó, nằm bất động.
Mặt đất
tuyết xung quanh con vật sắt đã không còn trắng nuốt nữa, ở trong ánh sáng ban
mai còn chưa sáng tỏ, một vũng thể lỏng màu đen hình như đã thấm vào trong tuyết.
Đây là máu
sao!
Tiểu Linh
Miêu phán đoán.
Nó cất tiếng
gầm nhỏ “ú ú”
Là sói
trêu chọc con vật sắt tức giận, con vật sắt nổi cáu. Tiểu Linh Miêu nhìn về
chân núi, nhớ lại lúc chạy lên sườn dốc, có tiếng “đùng” phát ra sau lưng. Đã
rõ…thì ra, con sói cụt tai và đàn sói chạy đến đây, không có rẽ ngoặt, thẳng hướng
về con vật sắt giẫm lên.
Vậy mà chảy
nhiều máu thế này sao? Điều này làm cho Tiểu Linh Miêu sởn tóc gáy.
Xung quanh
vẫn là một sự yên lặng, không có một chút âm thanh không hài hòa, không có một
chút lộ gì ra nguy hiểm.
Tiểu Linh Miêu
biết bản lĩnh của con vật sắt, phát tính nóng xong sẽ giả vờ hôn mê giả vờ chết,
cũng không mở miệng. Nó lắc lắc cái tai, cẩn thận nhìn xem xung quanh, nhìn xem
rừng rậm, đi thẳng hướng về con vật sắt.
Quả nhiên
là máu. Máu đỏ tươi rãi ở trên tuyết, hết sức nổi bật.
Con vật sắt
đen xì nằm ở trên tuyết thấm máu, trong cái miệng khép chặt đang ngậm một cái
chân đứt của sói.
Cái chân
đó đã từng là còn sống, không lâu trước đây còn thồ theo sói, chạy nhanh như
gió.
Ôi sao mà
thật thảm thương!
Tiểu Linh
Miêu thiếu chút nữa kêu lên.
Sợi râu của
nó run run, cái đuôi ngắn cẩn thận che lấy cái mông! Nó run rẩy một hồi, một thắc
mắc bổng nhiên lại nhảy lên trong lòng.
Con vật sắt
không có răng, sao có thể đem cái chân sói cắn đứt vậy?
Trong lòng
Tiểu Linh Miêu run run, xoay quanh đống máu, con vật sắt và cái chân sói rùng rợn,
mau mau xoay chuyển đi.
Xung quanh
là một hàng dấu chân sói ngổn ngang, tuyết bị chà đạp đến bẩn hết cả. Ở trong hàng
dấu chân này, có một hàng vết máu nghiêng lệch duỗi về hướng rừng cây sâu thẫm.
Con vật sắt
không vang lên một tiếng, nhưng nó cũng là thương tích đầy mình. Trên “xương” của
nó gần như xếp đầy dấu răng sáng lấp lánh, không có một chổ nguyên lành không tổn
hại. Cái đuôi dài nhỏ nhỏ cũng bị giật ra ngoài, bị cắn cong hết mấy chổ. Nhưng
con vật sắt cũng thật đạt đến bền vững, cho dù thế này, vẫn như cũ không nhả
ra, vẫn cứ bền vững cắn chặt chân sói.
Trên đất
tuyết tia sáng vẫn mờ tối, ngoài máu, ngoài con vật sắt và dấu chân sói, ngay cả
dấu chân của Tiểu Linh Miêu như hoa mai ra, cũng không nhìn thấy đến cái gì
khác.
“Thế thì,
nó là làm thế nào mà đem chân sói cắn đứt vậy?
Tiểu Linh
Miêu vừa xoay chuyển, vừa tỉ mỉ nhìn tất cả mọi điều này, nhớ lại tiếng sói kéo
dài đau nhói tim gan nghe đến sau cùng, trước mắt dần dần mở ra một màn kịch thế
này:
Đàn sói
đang cẩn thận đuổi theo nó, con sói cụt tai chạy ở phía trước. Lúc lên sườn dốc
rồi, nó lách một đường cong nhỏ, con sói cụt tai không lách, dẫm đau con vật sắt
nằm dưới tuyết. Thế là, con sói cụt tai gặp phải tai họa, con vật sắt hung hãn
nhảy lên cắn chặt vào nó.
Lão sói
chân đau quá, kêu lớn lên một tiếng ngã lăn ở trên đất. Các con sói khác đang mạnh
mẽ đuổi theo thu chân lại không kịp, bị con đầu đàn làm vướng chân té ngã xuống,
“ùm ùm” ngã lăn ở trên đất tuyết.
Con sói cụt
tai hận quá, bò dậy quay đầu lại cắn căm thù. Các con sói khác thấy như thế,
cũng tới tấp ào lên cắn con vật sắt. Trên sườn núi vang lên cả một tràn âm
thanh kẽo kẹt kẽo kẹt. Nhưng, con vật sắt không hả họng cũng không kêu đau, vui
mừng ngủ đi.
Răng của
Lão sói bị cộm đau quá, hít vào khí lạnh vèo vèo. Các con sói khác cũng đau đến
nhe răng há miệng. Thấy con vật sắt chẳng dòm chẳng ngó, vẫn như cũ cắn chặt
cái chân, lão sói cụt tai tức đến cái bụng gõ trống.
Nó bổng
nhiên giống như con chó nhỏ kêu ư ứ, khép nép, cầu xin con vật sắt tha nó một
quân mã. Các con sói khác đứng ở bên cạnh, chớp mắt một cách nghi hoặc.
Con vật sắt
không đồng ý, vẫn ngủ say một cách yên ổn. Lão sói phổi đều sắp nổ hơi, nhảy
lên, gầm gừ ư ứ, kéo con vật sắt quăng trái quăng phải. Con vật sắt không nhả
ra, cái chân của lão sói bị gập đau đến chảy về tim.
Con sói cụt
tai kéo theo con vật sắt chạy, lúc thì hướng về phía trước, lúc thì hướng về
phía sau. Nó muốn đem con vật sắt kéo đi, nhưng cái đuôi của con vật sắt đang
móc vào cây cột sắt, lại cứ không thả ra.
Các con sói
khác thấy được ý của đầu đàn, cùng nhau đến cắn cái đuôi của con vật sắt. Cái
đuôi đó tuy rằng so với cái đuôi của chuột còn nhỏ hơn, lại không có một con sói
nào có bản lĩnh cắn đứt.
“Lẽ nào cả
đời ngồi đây, để cho con vật sắt cắn chân sao?”
Con sói cụt
tai ngồi xổm ở trên đất tuyết, thật là muốn khóc.
Cả đời nó
uy phong, có lúc nào bị làm nhục uất ức như thế này không? Nhưng, để thoát khỏi
con vật sắt này, có cách gì hay không?
Nó không
chạy, cũng không gầm gừ, nhìn về con vật sắt treo ở trên chân một cách yên lặng,
rồi dùng một cái chân khác cào đất tuyết.
Trời sắp sáng
rồi, làm sao đây?
Các con sói
khác cũng ngồi xổm xuống, nhìn về đầu đàn một cách không biết làm sao được, rồi
lại nhìn về con vật sắt.
Thời tiết
thật lạnh, các con sói đều run rẩy. Lão sói moi đất tuyết một hồi không moi nữa,
bổng nhiên thoáng cái cắn vào chân của mình, đồng thời trong mũi phát ra tiếng
cười của các con sói quen thuộc:
“Con vật sắt,
ngươi không phải là thích cái chân này sao? Thế thì, ta sẽ tặng cho ngươi đấy!”
Các con sói
còn chưa có hiểu câu nói này nghĩa là gì, “kẹt két”, con sói cụt tai đã đem cái
chân của mình cắn đứt.
Lão sói
kêu lớn lên một tiếng, “ùm” lăn lộn ở trên đất…
Con sói cụt
tai tự do rồi.
“Nhất định
là như thế”
Tiểu Linh
Miêu nghĩ. Lông trên mình nó từng cọng từng cọng dựng đứng lên thẳng tắp.
“Mới thấy
con vật sắt tàn nhẫn, nó không có răng, có thể ngậm chặt chân sói, lại quyết
không thể nhả ra.”
Tiểu Linh
Miêu biết nguyên nhân của đàn sói giữa chừng không truy đuổi nữa, đồng thời,
cũng tiến một bước hiểu rõ con sói cụt tai. Nó cảm thấy đến một chút nhẹ nhàng:
lão sói uy phong lẫm liệt, không ai sánh kịp, từ nay cũng không còn sống chết
quấy rầy mình nữa.
“Dã thú
không có chân, làm thế nào sống qua ngày tháng đây?”
Nó bổng
nhiên lại lo buồn thay cho lão sói.
Tiểu Linh
Miêu giẫm lên tuyết trích trữ lại, ở trong rừng uất ức mà đi. Nó rất mệt mỏi,
cũng có chút tiu nghỉu.
Nó không
đi săn nữa, phải đi về ổ thôi.
“Lộc cộc, lộc
cộc”, cái bụng của nó đưa ra kháng nghị.
Nhưng trời
lạnh thế này, nó mệt mỏi thế này, không đi về ổ sưởi ấm, nghỉ ngơi, là sẽ đông
cứng đấy. Huống hồ, các động vật khác e rằng cùng đều quay về ổ ấm rồi, thức ăn
cũng không dễ tìm nữa.
Đi qua nơi
nhìn thấy đến dấu chân cáo, tiểu Linh Miêu uể oải rã rời có tinh thần trở lại.
“Con cáo
này có tìm được thức ăn không? Trời mùa đông, núi trống thú trốn, thức ăn đều
không dễ tìm được”.
Nó nhớ đến
mỗi lần nhìn thấy đến cáo, loài dã thú xinh đẹp thông minh này đều lòng dạ hiền
hòa, giống như trước giờ đều không biết cái gì là trắc trở, lo buồn trong lòng
tự nhiên cũng gió thổi mây tan.
“Con cáo
sao thông minh quá, thông minh của cáo là sinh ra đã có rồi sao? Đây cũng là bất
khuất, ở trong trắc trở tiến bộ đây”.
Tiểu Linh
Miêu ngẩng đầu lên, phấn chấn tinh thần, chòng chành chạy.
Lúc này
đây, phía sau lưng nó vang lên tiếng giẫm tuyết hơi nhẹ. Một chút không sai, nó
vừa chạy, sau lưng có vật gì đó cũng phù phù giẫm vang trên tuyết trích trữ xốp
mềm, bắt đầu chạy băng băng.
“Đây là ai
vậy?”
Tiểu Linh
Miêu lắc lắc cái tai, quay đầu lại một cách nghi hoặc.
Mẹ ơ, sói!
Một đàn sói!
Mấy con sói
từng con nối tiếp từng con, rón ra rón rén, cẩn thận cũng ở phía sau cái mông
chòng chành chòng chành chạy. Một con chạy ở phía trước, cách xa nó chỉ có 4, 5
mét.
Con sói
này ánh mắt quá hung ác, cái tai giống chiếc lá cây xé rách, cái đuôi to xõa
tung dựng đứng cao cao, giống như là ở trên mông đang cắm một cây gậy chỉ huy.
Đây là sói
cụt tai!
Lông trên
cổ Tiểu Linh Miêu “vù” một cái đứng cao vút lên, bắp thịt toàn thân căng đến kỹ
lưỡng.
“Mao ú!”
nó kêu lên một tiếng.
Lúc này
đây, không biết vì sao, nó lại thoáng cái quay mình, đứng dừng lại.
Trong lòng
nó chỉ lóe lên một thắc mắc thế này: lão sói lộ ra lúc nào vậy? Sao cách gần thế
này vẫn không biết vậy?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn