Người giữ rừng lại bị kẻ săn trộm phá rối.
Thứ Ba, 8 tháng 4, 2014
15
Ngày hôm
nay, người giữ rừng cũng gặp phải tai họa.
Căn nhà nhỏ
của ông ta lại một lần nữa bị trộm.
Ông ta đi
ra tuần tra cánh rừng, ổ khóa trên cửa sân và cửa căn nhà nhỏ đều bị cạy hư cả.
Kẽ trộn
xông vào nhà của ông ta, mang đi nấm ăn và cây thuốc của ông ta vừa mới hái,
còn cuốn đi một tấm đệm giường da sói của ông ta.
Râu Rậm buồn
đến ứ hơi, cũng tức đến bở hơi tai.
Con người
không như dã thú. Dã thú chỉ cần có cánh rừng, có con suối nhỏ, thì đã có thể sống
được một cách rất tốt, con người không như vậy.
Xa cách
thôn xóm thị trấn, trường kỳ ở trong rừng núi sinh sống, nếu như không có chiếc
xe Jeep vận chuyển một số nhu yếu phẩm sinh sống, cuộc sống sẽ rất khó khăn.
Nhưng tất
cả mọi vật đều dựa vào chiếc xe Jeep vận chuyển, cũng không thuận tiện. Ví dụ
như rau xanh, cái món này mỗi ngày đều phải ăn, số lượng lớn không nói, còn bắt
buột phải tươi mới. Chiếc xe Jeep mỗi tháng đến một chuyến, dựa vào nó ăn thức
ăn có được không?
Lại ví dụ như
dược phẩm, chỉ cần là con người, e rằng đều khó tránh sinh bệnh. Có bệnh cần phải
uống thuốc, uống thuốc thì phải đến bệnh viện lấy thuốc. Nhưng mà ở trong núi
sâu rừng thẳm, đi bệnh viện một chuyến có thuận tiện không? Huống hồ, có bệnh rồi
lại đi bệnh viện lấy thuốc cũng không còn kịp nữa.
May mà,
núi rừng chính là một ruộng rau lớn, một kho thuốc to. Ở đây, có rất nhiều lá
cây, lá cỏ, đều có thể làm thành rau ăn, có tác dụng dùng làm thuốc. Khi người giữ
rừng đi tuần tra cánh rừng, thì giống như là đi nhà thuốc và chợ rau, nhìn thấy
đến cây thuốc có thể trị bệnh, rau rừng có thể ăn được, tiện thể hái một ít. Điều
này không chỉ thuận tiện về đời sống, cũng để cho nhà nước giảm nhẹ gánh nặng.
Lần trước
bị trộm, người giữ rừng mất đi nấm ăn và cây thuốc phơi khô. Ông ta mau mau
nhân lúc trong cánh rừng vẫn còn, lại đi hái một ít, rửa sạch phơi khô, cất giữ
cẩn thận, để đề phòng lá cây tàn héo, lúc tuyết to phủ lên núi rừng dùng. Nhưng
giờ đây, mùa đông đến rồi, rau cỏ và cây thuốc của ông ta chuẩn bị, lại bị kẽ
trộm trộm đi.
Điều này bảo
Râu Rậm ăn cái gì, dùng cái gì đây?
Kẽ trộm
này lợi mình hại người, không lao động mà có, thật đáng ghét quá!
Càng làm
cho Râu Rậm bực tức là, kẽ trộm tâm địa xấu xa, đem cái chăn của ông tra trải
trên giường cũng kéo chạy theo.
Rừng núi ẩm
ướt, con người ở trong môi trường thế này sinh sống thời gian dài, rất dễ mắc bệnh
viêm khớp. Râu Rậm chân thọt, chính là do bệnh viêm khớp gây ra.
Trong rừng
núi của mùa đông, vừa ẩm vừa lạnh, đối với người mắc bệnh viêm khớp càng không
có lợi. Suy nghĩ đến điều này, bộ phận quản lý khu rừng thưởng cho Râu Rậm một
chiếc đệm giường da sói vừa bền vừa ấm. Da sói ngăn cách ẩm, đó là tấm da sói của
bộ phận quản lý tước được của người săn trộm săn được, đặc biệt vì Râu Rậm làm
ra.
Râu Rậm rất
quý trọng tấm đệm da sói này. Đây không chỉ là vì tấm da sói đối với cái chân của
ông ta có chổ dùng, còn vì đây là phần thưởng, thể hiện vinh dự và quan tâm của
lãnh đạo cấp trên đối với mình. Nghĩ thử xem, vinh dự và quan tâm của lãnh đạo
cấp trên, có thể bán được không? Lại đi đến nơi nào bán chứ?
Hiện tai,
sức khỏe bị trộm, vinh dự và quan tâm cũng bị trộm.
Kẽ trộm
này có quá thất đức không?
Râu Rậm ở
trong nhà bị trộm quay vòng vòng, vừa thu dọn đồ vật bị đảo lộn lung tung, vừa
lớn tiếng chửi kẽ trộm.
Nhưng ông
ta không biết chửi đổng, chửi hết cả buổi cũng chỉ là một loại câu nói
“Đồ kẽ trộm,
ngươi quá xấu rồi”,
“Ngươi sao
mà vào hùa đi làm việc thất đức vậy”,
“Ngươi
không sợ bị chửi sao”.
Kẽ trộm
không có ở gần cạnh, nghe không được lời của ông ta chửi. Cho dù có nghe được,
người ta cũng không đau không ngứa, không sợ một chút nào.
Bực bội
trong lòng Râu Rậm ra không được, mặt kìm nén đến xanh xám, sợi râu từng cọng từng
cọng dựng đứng lên, bộ dáng đó rất giống Trương Phi đại tướng nước Thục của “Tam
Quốc Diễn Nghĩa” miêu tả.
Đang chửi,
ông ta thở dài một hơi:
“Ôi…ta
cũng là kẽ đại ngốc.”
Ông ta vỗ
vào chân một cái, tiu nghỉu ngồi xuống.
Người giữ
rừng Râu Rậm nhớ lại cuộc đụng độ của ngày hôm nay.
Đó là vào
buổi chiều, thời tiết không tốt cho lắm, bầu trời rãi đầy mây đen, gió lạnh thổi
vèo vèo.
Lúc tuần
tra cánh rừng, chân của ông ta nhức mõi quá, ngồi ở trên cây đấm bóp một hồi, vẫn
là chưa thấy thoải mái. Ông ta chuẩn bị về nhà, về nhà có thể nấu một chậu nước
cỏ thuốc tắm. Ngày hôm nay ông ta đi bộ đi quá nhiều.
Chính ngay
ở lúc này, ông ta phát hiện dấu chân của con người, là của hai con người, không
có đi đường lớn, mà là lần mò vào khu bảo tồn. Men theo dấu chân, ông ta đuổi
theo dấu vết đến ven rừng cây dưới chân núi. Ở tại đây, ông ta sợ hết vía. Ông
ta nhìn thấy đến một cái chân đứt của sói, nhìn thấy đến dấu tích chôn giấu bố
trí kẹp sắt.
Râu Rậm ngạc
nhiên quá.
Rõ ràng, vừa
có người săn trộm xông vào rừng.
Hai người
săn trộm này cả gan làm càn, làm cho sói gặp phải tai họa. Từ dấu vết của hiện
trường mà thấy, con sói dẫm lên kẹp sắt, nhảy không thoát, đành phải cắn đứt
cái chân của mình.
Nhưng, người
săn trộm rõ ràng không phải là nhằm vào sói. Họ đem kẹp sắt đặt ở trên con đường
của Tiểu Linh Miêu đi. Ở trên sườn núi này, có rất nhiều dấu chân của Tiểu Linh
Miêu qua lại.
“Như thế,
Tiểu Linh Miêu ra sao rồi? Bị kẽ săn trộm kẹp dính rồi phải không?”
Râu Rậm
lòng nóng như thiêu đốt.
Từ chổ con
sói chạy không thoát kẹp sắt mà thấy, kẹp sắt của người săn trộm bố trí chôn xuống,
là một loại lò xo lực rất mạnh. Loại kẹp này đập ở chân, dã thú nhỏ là không chịu
nỗi. Một tiếng “phạch” vang lên, xương không gãy, gân cũng phải đứt.
Râu Rậm một
lần nữa cũng đợi không được nữa, ông ta cố gắng nén nhịn cái chân đau, cà thọt
cà thọt, lại vội vàng đuổi theo dấu vết.
Nhưng điều
này không như con bò đuổi theo con thỏ. Cái chân của ông ta không khỏe, bình
thường đã đi không nhanh, càng khỏi phải nói hiện tại chân đau khó chịu, ở trên
đất tuyết trèo đèo lội suối. Người săn trộm lại là hai chàng trai trẻ tuổi khỏe
mạnh, đi đường nhanh như gió.
Nhưng Râu
Rậm hoàn toàn không có nghĩ nhiều đến điều này, trong lòng ông ta chỉ có phẫn nộ,
chỉ có lo âu.
Ông ta đầu
cũng không ngẩng, cẩn thận chăm chú nhìn vào dấu chân của hai kẽ xấu, mau mau
đuổi theo, đuổi theo…
Trong con
đường đuổi theo dấu vết, có một khoảnh khắc, ông ta từng nghĩ đến:
“Đây là
hai kẽ lần trước, họ quá quen thuộc tình hình trong cánh rừng này.
Nhưng ông
ta lại lập tức nghĩ lại nói:
“Hai kẽ
này lần trước chính là nhắm vào Tiểu Linh Miêu mà đến, lần này Tiểu Linh Miêu dữ
nhiều lành ít rồi”.
Thế là,
trong lòng ông ta càng lo âu, bước chân càng vội vã, vừa trượt vừa ngã, truy đuổi
theo càng căng hơn.
Dấu chân của
người săn trộm thẳng hướng đi về căn nhà nhỏ của ông ta, ông ta lại ở phía sau
truy đuổi theo một cách ngốc nghếch. Lúc sắp tiếp cận căn nhà nhỏ, ông ta cảm
thấy đến một điều. Nhưng lúc này đây, tất cả đều đã muộn.
Râu Rậm mơ
mơ hồ hồ, phí hết sức lực, còn mất đi thời cơ quý báu. Nghĩ thử xem, nếu như
người săn trộm đã kẹp dính Tiểu Linh Miêu, còn có thể có thời gian nán lại mang
theo Tiểu Linh Miêu đi đến căn nhà nhỏ của ông ta không?
Hơn nữa, dấu
chân của người săn trộm là lúc nào dẫm ra? Hiện tại đã là buổi chiều, nếu như
người săn trộm buổi sáng đến qua đây, ông ta cho dù là một con người chân cẳng
khỏe mạnh, cũng không thể đuổi theo kịp.
“Chưa có
nghĩ đến những điều này, chưa có nghĩ kỹ thế này”.
Râu Rậm hối
hận không kịp.
Nhưng Râu
Rậm nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là cảm thấy đến yên lòng: Tiểu Linh Miêu tiến bộ rồi,
không còn liều lĩnh lỗ mãng thế nữa. Kẹp sắt chôn ở dưới tuyết, còn phủ lên dấu
chân của nó, che giấu như thế, giảo quyệt như thế, Tiểu Linh Miêu đều không bị
mắc lừa.
“Con vật
nhỏ thay đổi thông minh rồi, ta biến thành ngu ngốc rồi, ha ha.”
Người giữ
rừng nhớ đến đã từng chửi qua Tiểu Linh Miêu là kẽ đại ngốc, gượng cười.
Ăn xong
cơm tối, ông ta xách một cây xẻng sắt đi ra cửa sân.
Vì an toàn
của rừng núi, vì tôn nghiêm của luật pháp, Râu Rậm hạ quyết tâm, phải trừng trị
người săn trộm.
Ông ta cảm
thấy, hai người săn trộm này săn không được Tiểu Linh Miêu, sẽ đến căn nhà nhỏ
của ông ta, điều này giống như đã trở thành thói quen.
Họ đối với
nơi này của ông ta quen đường quen lối, biết ông ta lúc nào ở nhà, khi nào ở
trong rừng. Nấm ăn cỏ thuốc của ông ta ở đây tuy rằng không đáng tiền bằng Tiểu
Linh Miêu, nhưng cũng là sơn hào.
Bắt không
được Tiểu Linh Miêu, họ nhất định sẽ còn đến nữa. Tiểu Linh Miêu thông minh rồi,
không dễ bắt được, người săn trộm không muốn tay không trở về, không biết chừng
còn phải “thuận tay dắt dê”.
Thế thì,
được thôi, thì để cho mấy kẽ khốn nạn đó quen đường đến vậy.
Râu Rậm
lúc trước đã đi săn, biết làm thế nào đối phó với dã thú tham ăn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn