Chương một tiết một: Lịch sử khởi nguồn của nấu rượu.
Thứ Năm, 5 tháng 6, 2014
Trong con sông dài của lịch sử lâu đời Trung Hoa,
có rất nhiều sự vật đều đi ở hàng đầu thế giới, rượu cũng là như
thế, có chương và mục thuộc về tự thân nó. Theo khảo chứng, lịch sử
rượu Trung Quốc có thể đi ngược dòng thời kỳ thượng cổ. Hơn nữa,
trong “Sử Ký. Ân Bản Ký” ghi chép lại nói về Trụ vương “lấy rượu làm ao, treo thịt làm rừng”,
“uống suốt đêm dài”, và trong “Kinh Thư” có câu thơ “thập nguyệt hoạch dạo, vi thử xuân tửu”
và “vi thử tửu xuân, dĩ giới mi thọ”
v.v.... đều tỏ rõ hứng khởi của rượu Trung Quốc đã có lịch sử 5000
năm. Đồng thời, theo các nhà khảo cổ học chứng minh: ở xã hội nguyên
thuỷ, nấu rượu của Trung Quốc đã rất thịnh hành. Sau đó, trãi qua
phát triển của triều đại Hạ, Thương, đồ dùng uống rượu càng lúc
càng nhiều, phong tục uống rượu ngày càng thịnh hành. Trong văn vật
nhà Ân nhà Thương đào được, đồ uống rượu đồng đen chiếm tỉ trọng
tương đối lớn, điều này đủ để nói rõ thời đó thị hiếu nấu rượu,
uống rượu quả thực rất thịnh hành.
Trong
ghi chép văn tự từ sau điểm này, ghi chép về khởi nguồn của rượu tuy
rằng không nhiều, nhưng ghi chép về rượu lại không thể nêu ra hết
được.
Tổng hợp lại, chúng ta có thể từ 3 phương diện
dưới đây khảo sát khởi nguồn của rượu.
I/Truyền thuyết khởi nguồn nấu rượu.
Đối với quan điểm khởi nguồn nấu rượu, “Tửu Phả”
đời nhà Tống từng đề ra nghi vấn, cho rằng “tất cả đều không đủ để khảo chứng, mà đa số trong đó nêu ra đều
là lý thuyết thừa”. Tuy rằng tư liệu cất giữ hiện nay không đủ
để khảo chứng khởi nguồn của rượu, nhưng với tư cách là một loại
hiện tượng cùng nhận thức văn hoá, truyền thuyết khởi nguồn nấu
rượu lại có giá trị văn hoá so sánh cao, đáng được là vật phẩm
đọc. Tổng kết lại, chủ yếu có mấy loại truyền thuyết như sau:
1/
Nghi Địch nấu rượu.
Thuyết
Nghi Địch nấu rượu chế tạo bắt đầu ở chổ “Thế Bản”.
“Thế Bản” là quyển sách sưu tập hệ thống gia
phả đế vương công khanh Tần Hán do Gian Nhân sưu tập, trong sách nói: “Nghi Địch bắt đầu chế tạo rượu đục, 5
vị thay đổi”. “Thiếu Khang tác thuật tửu”. Cho rằng Nghi Địch là
người bắt đầu làm rượu. Về sau, trong “Thuyết Văn Giải Tự” của Hứa
Thuận người Đông Hán cũng có ghi chép về Nghi Địch chế tạo rượu.
Đương
nhiên, rất nhiều nhà học giả không tin cách nói “Nghi Địch mở đầu
làm rượu đục.” Trong cổ tịch cũng có rất nhiều ghi chép phủ định
Nghi Địch “mở đầu” làm rượu. Một cách nói trong đó là “Tửu chi sở hưng, triệu tự thượng tinh,
thành vu Nghi Địch”. Ý nghĩa là nói: từ thời tam hoàng ngũ đế
đã có đủ loại đủ kiểu phương pháp chế tạo rượu lưu hành ở dân gian,
về sau Nghi địch đem những phương pháp này quy nạp tổng kết lại, lưu
truyền dùng cho hậu thế. Có thể thấy, thuyết Nghi Địch nấu rượu chưa
đủ để phục vụ đám đông.
2/Đỗ
Khang nấu rượu.
Một
quyển sách “Tửu Cáo" của Hồng Thống người triều Tấn từng ghi
chép lại: Đỗ Khang “hữu phạn bất
tận, uỷ chi không tang, úc tích khí thơm; bản xuất vu thử, bất do kì
phương”. Ý nghĩa là nói: Đỗ Khang đem cơm thừa chưa ăn hết cất để
trong hốc cây vườn dâu, cơm thừa ở trong hốc cây sau khi lên men, thì có
mùi thơm truyền ra. Đây chính là cách làm của rượu, không hề có phương
pháp nào kỳ lạ. Từ đây, đoạn ghi chép này lưu truyền ở hậu thế, Đỗ
Khang liền trở thành nhà phát minh có thể lưu tâm việc nhỏ xung quanh,
và khả năng kịp thời khởi động sáng tạo linh cảm.
Nhưng,
trên lịch sử xác thực có kì nhân Đỗ Khang, “Đỗ Khang, tự Trọng Tự, tương truyền là người nước Vệ Khang
Gia huyện Bạch Thuỷ, giỏi về chế tạo rượu”.
Trong cổ tịch như sách “Thế Bản”, “Lã Thị Xuân
Thu”, “Chiến Quốc Sách”, “Thuyết Văn Giải Tự” v.v..., đối với Đỗ Khang
đều có ghi chép qua. Trong “Bạch Thuỷ Huyện Chí” của Thanh Càn Long 19
năm sửa chửa lại, cũng đối với Đỗ Khang có ghi chép so sánh kĩ
càng. Huyện Bạch Thuỷ ở vào giao thế đồng bằng bờ nam cao nguyên và
Quan Trung (vùng sông vị, tỉnh Thiểm Tây TQ-ND), phía bắc Tỉnh Thiểm
Tây Trung Quốc, dựa vào một con sông thường xuyên chảy qua huyện quản
lý, đáy nước có nhiều đá màu trắng mà có tên. Bạch Thuỷ vì đã
từng có cái gọi là “Tứ Đại Hiền Nhân” mà nổi tiếng trong ngoài:
một là Thương Hiệt sử quan của hoàng đế đã chế tạo ra chữ Hán,
xuất thân ở thôn Dương Vũ Bạch Thuỷ; hai là Lôi Tường sau khi chết
được phong là Bành Nha Thổ Thần, lúc còn sống giỏi về chế tạo đồ
sứ; ba là Thái Luân người Đông Hán phát minh chế tạo giấy, một trong
“tứ đại phát minh” của Trung Quốc, cũng không biết vì sao cũng ở chổ
này có lưu bia mộ; ngoài ra ngay cả Đỗ Khang cũng có tương truyền
người đầu tiên nấu rượu. Một huyện thành nho nhỏ trên cao nguyên hoàng
thổ thoát cái có di chỉ của tứ đại hiền nhân Thương Hiệt, Lôi Tường,
Thái Luân, Đỗ Khang, trình độ hiển hách đó tự nhiên không nói cũng đã
rõ.
3/Thuyết trên trời chế tạo rượu.
Đọc thơ văn người xưa, thường gặp phải hai từ
này “Tửu tinh” hoặc “Tửu kì”. Như: tố có Lý Bạch được gọi “thơ
tiên”, trong một bài thơ “Nguyệt Hạ Độc Chước. Kì Nhị” có câu thơ “thiên nhược bất ái tửu, tửu tinh bất
tái thiên”; ngoài ra trong “Tửu Phả” của Đậu Bình biên soạn cũng
có câu nói “Tửu sinh chi tác dã”,
ý nghĩa là nói: từ xưa đến nay, tổ tiên Trung Quốc đã có cách nói
rượu là “tửu tinh” chế tạo trên trời. Những năm triều đại Đông Hán,
để “Toạ thượng khách thưởng mạn,
tổn trung tửu bất không” Khổng Dụng tự khen trong “Thư cùng Tào
Tháo luận cấm rượu” cũng có giải thích “Thiên thuỳ tửu tinh chi diệu, địa liệt tửu tuyền chi quân”.
Còn thi nhân Lý Hạ thường uống đến say mèm, được ngợi khen là “quỷ
tài” cũng ở trong một bài thơ “Tần Vương Ẩm Tửu” có “Long đầu tả tửu yêu tửu tinh”.
Ngoài ra, còn có như “Ngô Ái Lý Thái
Bạch, thân thị tửu tinh hỗn”; “Tửu
tinh bất chiến cửu tuyền hạ”; “Ngưỡng
tửu kì chi cảnh diệu”; “Nghĩa
tửu kì vu nguyên tượng”; “Tù tửu
tinh vu thiên nhạc” v.v...., không phải một mà nhiều thứ.
“Tửu
tinh” phát minh rượu, đương nhiên chỉ có thể là một loại truyền
thuyết thần thoại, là không thể đáng tin. Nhưng thưởng thức từng chi
tiết, lại làm cho người ta không thể không khâm phục trí tuệ và sức
tưởng tượng của cổ nhân.
Trong
“Tấn Thư. Thiên Văn chí” từng nói: “Hiên
viên thạch giác nam tam tinh viết tửu kì, tửu quan chi kì dã, chủ yếu
hướng ẩm thực.” Tửu kì tam tinh, chính là ba ngôi sao Ψ,ε và ∽ của chòm sao sư
tử. Ba ngôi sao này xếp theo thứ tự có hình số “1”, phía nam kề sát
sao Liễu sao thứ 8 trong nhị thập bát tú. Sao thứ 8 sao liễu chính là
8 ngôi sao δ, σ,
η, Ρ, ε,
3, W, ⊙ của
chòm sao Trường Xà.
Phát
hiện sớm nhất tửu kì tinh thấy ở trong sách “Chu Lễ”, cách ngày nay
đã có lịch sử gần 3000 năm. Cách nói nhị thập bát tú bắt đầu ở
triều đại nhà Ân và xác lập vào ở triều đại nhà chu, là một sáng
tạo vĩ đại của thiên văn học cổ đại Trung Quốc. Dưới tình hình của
thiết bị khoa học vô cùng sơ sài của thời đó, tổ tiên người Trung
Quốc có thể ở trong ngân hà mênh mông quan sát được đến mấy ngôi sao
“Tửu Kì Tinh” không sáng tỏ này, và còn lưu lại đủ loại ghi chép về
“Tửu Kì Tinh”, đây không thể không nói là một kì tích. Đến mức dựa
vào sao mà đặt tên là “Tửu Kì Tinh”, và đã từng có lần cho rằng nó
“chủ yếu hướng ẩm thực”, chúng
ta không thể nào mà biết. Nhưng đây vẫn cứ đủ để nói rõ tổ tiên của
chúng ta có sức tưởng tượng phong phú, mà còn cũng chứng minh rượu
ở trong hoạt động xã hội và cuộc sống ngày thường của thời đó quả
thực chiếm vị trí tương đối quan trọng.
Vậy
mà, cách nói rượu tự “chế tạo trên trời”, lý lẽ đó đã không lập
luận, lại không luận cứ khoa học, quả thực là cách nói theo tô vẽ
văn học. Có điều, lúc chúng ta đứng dưới bầu trời sao bao la mênh
mông, ngữa mặt nhìn bầu trời sao sáng từ xưa đến nay, nghĩ đến tổ
tiên chúng ta thông minh nhìn xa trông rộng đối với phát triển nhân
loại làm ra cống hiến vĩ đại, tình cảm tôn kính tự nhiên mà có.
4/Thuyết vượu khỉ chế tạo rượu.
Từ lâu ở thời kỳ Minh triều, đã có ghi chép
truyền thuyết cổ đại “Vượn Khỉ chế tạo rượu”. Lý Nhật Hoa văn nhân
đời nhà Minh trong tác phẩm của ông ta có ghi chép tương tự:
“Hoàng Sơn
đa viên hầu,
Xuân hạ thái hoa quả
Vu thạch oa trung,
Uẩn nhưỡng thành tửu,
Hương khí
dật phát,
Văn sổ bách bộ”.
Lý Điệu Nguyên văn nhân triều đại nhà Thanh ở
trong tác phẩm của ông ta cũng có: ghi chép “Quỳnh Châu đa viên.....thường vu thanh nham thâm xứ đắc viên tửu,
cái viên tửu dĩ đạo mễ dữ bách hoa sở tạo, nhất bách lục toát hữu
ngũ lục thăng hứa, vị tối lạt, nhiên cấp nan đắc”.
Dưới
bờ hồ Hồng Trạch Âm Hoài Giang Tô, Thảo Loan đã từng phát hiện qua
con vượn say hoá thạch, chứng minh rượu trái cây thiên nhiên là ở
trước khi “vượn người chấp tay chào tạm biệt nhau” đã có xuất hiện. “Vượn
khỉ chế tạo rượu” nói ra nghe như hoang đường, thực ra lại rất có
đạo lý khoa học.
Vượn
khỉ là động vật rất nhanh nhẹn, ở sâu trong rừng núi. Trãi qua quan
sát thời gian dài, mọi người địa phương phát hiện Vượn và Khỉ không
những “nghiện rượu”, mà còn biết “làm ra rượu”. Đây là do Vượn và
Khỉ ở trong rừng núi lấy trái cây mọc hoang làm thực vật chủ yếu,
ở vào mùa trái cây chín muồi, Vượn và Khỉ thu giữ số lượng lớn
trái cây cho vào trong “chổ trũng của đá”, trái cây chất đống chịu
đựng đến tác dụng của vi khuẩn con men trong thế giới tự nhiên mà lên
men, ngay sau đó rượu ở trong “chổ trũng của đá” tách ra một loại
thể nước được người sau gọi là “rượu”.
Đương
nhiên, ủ rượu ở đây chỉ là tự nhiên biến hoá nuôi thành, mà không có
sức người chế tạo. Vượn và Khỉ ở trong rừng già núi sâu, hoàn toàn
có khả năng gặp phải quả sau khi chín muồi rơi rụng lên men có mang
theo hương vị của rượu, do vậy làm cho Vượn và Khỉ hái “hoa quả”, “ủ
thành rượu”. Có điều loại rượu này của Vượn và Khỉ chế tạo cùng với
rượu của loài người ủ có khác biệt về chất, nhiều nhất chỉ có
thể là quả hoang có mang hương vị của rượu.
5/Truyền thuyết khởi nguồn của rượu dân tộc
thiểu số.
Trong văn hoá đương Hán các loại truyền thuyết
về khởi nguồn của rượu để lộ ra rạng rỡ lộn xộn khác thường, các
dân tộc thiểu số cũng bắt đầu lấy đủ loại truyền thuyết thần thoại
để khảo sát khởi nguồn của rượu. Truyền thuyết thần thoại dân tộc
thiểu số nói chung có thể tách rời ra hai loại truyền thuyết thần
thoại tửu và truyền thuyết thần thoại tửu khúc. Trong đó, truyền
thuyết thần thoại tửu trực tiếp nêu ra khởi nguồn của rượu, còn
truyền thuyết thần thoại tửu khúc thì nói rõ lai lịch của tửu
khúc.
(1) Thuyết phát hiện ngẫu nhiên.
Ở trong KherKhơSơn (một dân tộc thiểu số ở Tân
Cương Trung Quốc-ND) lưu truyền một truyền thuyết thế này:
Từ xưa rất xưa, có một bộ lạc nhỏ đang di
chuyển, sau khi trãi qua một ngày bôn ba, vào lúc chạng vạng tối đi
đến một chân đèo, nghỉ lại ở trên đồng cỏ. Lúc đó cái đói cái
khát cùng hành hạ, mọi người nhanh chóng từ trên lưng ngựa lấy xuống
miếng thịt to và sữa ngựa trong túi da dê để dùng làm thức ăn. Nào
ngờ, lúc một người trong đó mở ra cái túi da dê ông ta đựng nữa túi
sữa ngựa, một làn hương thơm nhanh chóng vỗ vào mũi. Ông ta lập tức
gọi bạn bè đến, còn đem sữa ngựa đỗ vào trong mấy cái bát gổ cùng
mọi người chia nhau hưởng thụ. Mọi người thưởng thức nhấm nháp một
cách thận trọng từng tí, đều nhận thấy thơm ngon đã miệng, không kìm
được uống hết từng ngụm từng ngụm to. Sau khi uống xong, mọi người
cảm thấy đến mệt mõi và buồn ngủ của toàn thân lập tức đều tan
biến hết cả. Về sau, mọi người liền có ý thức đi quan sát và khảo
sát kỹ lưỡng quá trình hình thành của rượu sữa ngựa. Kết quả phát
hiện, túi da dê sữa ngựa biến thành rượu đều là treo ở gần chổ bàn
đạp. Ngựa khi đi nhanh, chân của người cưỡi ngựa đá vào túi da dê một
cách liên tục, do đó mà làm cho sữa ngựa trong túi lên men biến thành
rượu sữa. Từ đấy, họ đã làm một cuộc thử nghiệm: đem một túi da dê
có đựng sữa ngựa tươi mới để ở trên đồng cỏ, dùng mấy người mỗi
ngày thay phiên nhau dùng chân dẫm đạp liên tục lên trên túi. Mấy ngày
sau lại mở túi da dê ra, sữa ngựa bên trong đã biến thành rượu sữa
ngựa. Cứ như thế, phương pháp chế tạo rượu sữa ngựa rất nhanh truyền
khắp cả thảo nguyên KherKhơSơn. Đây chính là quá trình ra đời của
rượu sữa ngựa.
(2) Thuyết quỷ thần ban tặng.
Dân tộc Nô (ở Vân Nam TQ=ND) cho rằng rượu là
thức uống tuyệt vời của thần tiên ban tặng cho con người, điều này cũng
là một dòng một giống trong văn hoá Hán “Thiên hữu tửu tinh, tửu chi tác dã”. Họ còn cho rằng
người tiên ban thưởng cho dân tộc Nô 3 loại thực phẩm: “Toả xác” (rượu
chua), “Toả Lạt” (Rượu mạnh), “Toả Nhân” (Hoa ngô). Mà trong 3 loại
thực phẩm này có hai loại đều là rượu.
Dân
tộc Phổ Mễ cho rằng: mỹ tửu Tô Lí Mã của họ là tổ tiên Thậm Soạn
Hà Đại Tổ mạo hiểm nguy hiểm sinh mạng từ chổ yêu quái học trộm
về. Điều này không nghi ngờ gì đã phản ảnh lên quá trình gian nan
của người dân dân tộc thiểu số trước kia cùng với sự tranh giành
chống đỡ môi trường tự nhiên hiểm ác.
Sáng
thế sử thi dân tộc Dao “Mật Lạc Đà” nói: thuỷ tổ của loài người
Mật Lạc Đà là quái vật nữa người nữa thần, bà ta sau khi sáng tạo
vạn vật thế gian bắt đầu sáng tạo con người, “bà ấy nắm cơm tẻ để tạo ra con người, lại biến thành rượu”.
Thần trước tiên lựa chọn ra cơm tẻ, lại dùng
cơm tẻ tạo ra con người, người còn chưa tạo được, đã trước tiên chế
tạo ra rượu, đây quả thực là con người ta ngoảnh đầu nhìn lại đối
với lịch sử bản thân lấy văn hoá trồng lúa làm bối cảnh phát triển
sinh tồn.
Trong
sáng thế thần thoại dân tộc La Hụ (một tộc người thiểu số ở Vân Nam
TQ, ngôn ngữ thuộc họ Hán Tạng, chi Tạng Miến-ND), rượu sớm nhất
là do thiên thần E Suo Zhang (Ách Toa Chưởng) quản, xuất
hiện của vạn vật nhân gian đều cùng rượu có liên quan trăm mối chằng
chịt, đều là tửu khí do thiên thần rải xuống mới có sự năng động
hoạt bát và hương thơm ngọt ngào dụ người. Vì vậy ở trong mắt người
dân trước đây của dân tộc La Hụ, vạn vật thế giới tự nhiên đều đang
tiềm tàng hương rượu mê người, đều đang thai nghén hương rượu say
người.
Thần
thoại tửu của dân tộc thiểu số giống nhau có tưởng tượng thần kì
và sắc thái mê người. Tuy rằng truyền thuyết về rượu, mỗi dân tộc
đều có cách nói khác nhau. Nhưng tổng kết lại mà nói, họ đều nói
ra từng chút cái hay trong công nghệ chế tạo rượu, cũng nói với
chúng ta một cách rõ ràng: trong cuộc sống thực tế xuất hiện thực
phẩm “rượu” kỳ lạ này, đã trãi
qua thời đại lâu dài, quá trình dài dằng dặc. Hiểu rõ qua vành sáng
của văn hoá nguyên thuỷ, chúng ta không khó cảm giác đến: bước vào
cuộc sống của tổ tiên thời kỳ ban đầu văn minh nhân loại đối với
phát hiện rượu đang có tình cảm vui sướng tự đáy lòng.
Những
truyền thuyết này dù rằng tất cả không giống nhau, nhưng đại thể nói
rõ nấu rượu từ lâu ở triều đại nhà Hạ hoặc là trước triều đại
nhà Hạ đã có tồn tại, điều này là có thể tin được, mà còn đã
được các nhà khảo cổ học chứng thực. Triều đại nhà Hạ cách nay có
khoảng hơn 4000 năm, mà hiện thời đã đào được dụng cụ nấu rượu cách
nay hơn 5000 năm. Phát hiện này biểu thị rõ: lịch sử nấu rượu của
Trung Quốc ít nhất đã xuất hiện ở 5000 năm trước, còn khởi nguồn
của nấu rượu đương nhiên là ở trước lúc này. Ở thời đại cổ đại xa
xưa, người ta có thể trước tiên tiếp xúc đến một số rượu lên men tự
nhiên nào đó, sau đó mới bắt đầu tiến hành bắt chước. Mà quá trình
này nhất định cần một thời kỳ tương đối dài.
Nấu rượu và khảo cổ có liên hệ mật thiết,
thông qua nghiên cứu đối với lịch sử nấu rượu, chúng ta có thể suy
đoán quá trình phát triển và thành quả văn minh rất nhiều của thời
đại đó, thậm chí có thể tái hiện một cách rõ ràng phong cảnh của
xã hội nguyên thuỷ.
Mọi
người đều biết, hai điều kiện tiên quyết của nấu rượu là nguyên liệu
nấu rượu và đồ đựng nấu rượu. Dưới đây là mấy tình huống thời kỳ
văn hoá đồ đá mới điển hình đối với khởi nguồn của nấu rượu đều
có tác dụng tham khảo nhất định.
(1)
Thời kỳ văn hoá Bùi Lý Cang (5000 năm trước công nguyên - 6000 năm trước
công nguyên).
(2)
Thời kỳ văn hoá Hà Mẫu Độ (4000 năm - 5000 năm trước công nguyên).
Hai
thời kỳ văn hoá kể trên, đều có đồ gốm và di tồn cây nông nghiệp, có
đủ điều kiện vật chất nấu rượu.
(3)
Thời kỳ văn hoá Từ Sơn.
Thời
kỳ văn hoá Từ Sơn cách nay 7355 - 7235 năm, có kinh tế nông nghiệp phát
triển. Dựa vào chuyên gia có liên quan thống kê: trong di chỉ phát hiện
được “lương thực chất đống có 100
m2, tính ra được 5 vạn kg trọng lượng”, còn phát hiện được một
số đồ gốm có hình dáng và cấu tạo tương tự như đồ uống rượu. Có
người cho rằng: thời kỳ văn hoá Từ Sơn, có khả năng nấu rượu ngũ cốc
là rất lớn.
(4)
Di chỉ Tam Tinh Đôi.
Di
chỉ này ở vào Quảng Hán tỉnh Tứ Xuyên, di vật giấu trong lòng đất
từ giữa năm 4800 năm trước công nguyên đến năm 2870 trước công nguyên.
Trong di chỉ này đào ra đồ gốm và đồ uống rượu đồng đen, hình dáng
khí cụ của chúng nó có ly, bình, ấm v.v..., phần lớn thể tích của
chúng nó cũng được cho là văn vật tiền sử hiếm thấy.
(5)
DaWenKou Lăng Âm Hà thành phố Juxian Sơn đông.
Năm
1979, người làm công tác khảo cổ ở trong mộ táng tại văn hoá DaWenKou
Lăng Âm Hà thành phố Juxian Sơn Đông khai quật được số lượng lớn đồ
uống rượu. Đặc biệt gây nên sự chú ý của người ta là một tổ hợp
đồ uống rượu, trong đó bao gồm đồ gốm dùng để lên men chế tạo rượu
như vò rỉ dùng để lọc rượu, hủ gốm dùng để cất rượu, đỉnh gốm đồ
dùng nhà bếp dùng để nấu chín vật liệu v.v..., còn có hơn 100 chiếc
khí cụ ẩm tửu đủ loại đủ kiểu. Theo nhân viên khảo cổ phân tích,
chủ mộ lúc còn sống có thể là một người nghề nghiệp là nấu rượu.
Trên thành vò gốm khai quật được còn phát hiện bản khắc một bức
vẽ, theo phân tích là bản vẽ lọc rượu.
Ở
thời kỳ văn hoá Long Sơn, đồ dùng uống rượu càng nhiều hơn. Rộng
khắp học giả Trung Quốc cho rằng: thời kỳ văn hoá Long Sơn nghề
nghiệp nấu rượu đã là tương đối phát triển.
Tư
liệu kể trên của khảo cổ nhận được đều chứng thực: thời kỳ hoàng
đế, Hạ Vũ trong truyền thuyết cổ đại quả thực đã tồn tại một nghề
nghiệp nấu rượu này.
1/Rượu là sản vật thiên nhiên.
Gần
đây khoa học gia phát hiện: trong vũ trụ mênh mông đang tồn tại một số
thiên thể, chúng nó chính là do cồn hợp thành, mà lượng cồn tiềm
ẩn này, nếu chế thành bia (Beer), có thể cung cấp cho nhân loại uống
mấy trăm triệu năm. Điều này nói lên vấn đề gì? Đúng lúc có thể
dùng để nói rõ rượu là một loại sản vật thiên nhiên của thế giới
tự nhiên. Cho nên, nhân loại không phải là đã phát sinh ra rượu, mà
vẻn vẹn chỉ là phát hiện ra rượu. Trong rượu thành phần chủ yếu
nhất là cồn (tên khoa học là cồn etylic), rất nhiều vật chất đều có
thể thông qua đủ loại phương thức chuyển hoá biến thành cồn. Như:
đường gluco có thể ở dưới tác dụng của chất xúc tác từ nơi vi sinh
vật tiết ra, chuyển biến thành cồn. Vì thế, cơ sở thế giới tự nhiên
hoàn toàn sản sinh đầy đủ những điều kiện này.
Hồng
Lưu triều đại nhà Tấn Trung Quốc trên lịch sử là người đầu tiên đề
ra học thuyết các vật tự nhiên lên men rượu, ông ta ở trong “Tửu Cáo”
viết: “tửu chi sở hưng, triệu tự
thượng hoàng, hoặc vân Nghi Địch, hựu vân Đỗ Khang. Hữu phạn bất tận,
uỷ chi không tang, úc tích thành vị, cửu súc khí phương, bản xuất vu
thử, bất do kỳ phương”. Ở trong này, cổ nhân đề ra quan điểm cơm
thừa tự nhiên lên men thành rượu, là phù hợp chân lý khoa học và
tình hình thực tế. Tóm lại, nhân loại bắt đầu sản xuất rượu ngũ
cốc tuyệt nhiên không phải là phát minh sáng tạo, mà là phát hiện.
2/ Rượu
trái cây và rượu sữa. Ẩm liệu tửu đời thứ nhất.
Nhân
loại nấu rượu một cách có ý thức, kỳ thực là từ chổ bắt chước
kiệt tác ban đầu của thế giới tự nhiên. Trong thư tịch cổ đại Trung
Quốc có không ít ghi chép về trái cây tự nhiên lên men thành rượu. Như
Chu Mật triều đại nhà Tống ở trong “Quý Tân Tạp Thức” từng ghi chép:
trái lê rừng sau khi được người ta cất giữ ở trong vò gốm lại biến
thành rượu lê mùi hương xông vào mũi. Nguyên Hảo Vấn của triều đại nhà
Nguyên trong lời tựa của “Bồ Đào Tửu Phú” cũng ghi chép nói: người
dân Mỗ Sơn vì tị nạn trong núi, trái nho phát triển xếp đống ở trong
vò biến thành rượu nho hương thơm thuần mĩ.
Xa ở
thời đại đồ đá xưa, mọi người dùng thu thập và săn bắn để sống,
trái cây tự nhiên là một lương thực chính. Trong trái cây có chứa đơn
vị đường tương đối nhiều (đường gluco, đường fructoza) và thành phần
khác, trong thế giới tự nhiên dưới tác dụng của vi sinh vật, rượu
trái cây rất dễ tự nhiên lên men sinh thành khí thơm xông vào mũi, vị
ngon vừa miệng. Ngoài ra, trong sữa tươi của động vật có chứa chất
lòng trắng trứng, đường lắc tô, cũng rất dễ lên men thành rượu.
Người dân trước kia dùng săn bắn để sống rất có khả năng nhận được
rượu sữa từ trong sữa tươi còn lại một cách bất ngờ. Trong “Hoàng
Đế Nội Kinh” có ghi chép một loại “Lễ Lạc” là ghi chép sớm nhất về
rượu sữa Trung Quốc. Dựa vào truyền thuyết cổ đại và nguyên lý nấu
rượu để suy đoán: nhân loại sản xuất rượu một cách có ý thức, rượu
nguyên thuỷ nhất chính là rượu trái cây và rượu sữa. Vì quả vật và
sữa tươi của động vật đều hết sức dễ lên men thành rượu, rõ ràng điều
cần thiết của kỹ thuật sản xuất rượu là đơn giản.
(Hẹn gặp lại các bạn trong tiết thứ hai: Lịch sử nấu rượu Trung Quốc vào ngày 7/6)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn