Thật giả
Thứ Hai, 27 tháng 10, 2014
Chương 4:
“Việc này là sao?”
Tôi trừng mắt nhìn Tiểu
Thái Lam người đưa thư cho tôi của anh trai phái đến, tức giận chất
vấn.
Nghe tiếng vọng lại trong
cung điện, tôi mới chú ý đến đây là ở trong cung điện, không thể quá
nói toạt ra được, bình tỉnh lại nỗi lòng một chút, tôi hạ thấp
giọng:
“Rốt cuộc là sao?”
“Việc này nô tài cũng
không rõ.”
Tiểu Thái Lam người đưa thư sợ tôi giận
cá chém thớt trả lời một cách run rẫy.
“Việc này xãy ra lúc
nào?”
Tôi cảm thấy trong lòng
giống như là bức bối điều gì đó, vừa nói vừa đi ra ngoài.
“Theo nô tài biết, có lẽ
là tối hôm qua.”
Tiểu Thái Lam trả lời
có chút úp úp mở mở.
Tôi đáp lời xong thẳng
bước đi về hướng cửa phòng, trong đầu là cả một sự hổn loạn, chỉ
có một ý nghĩ: Ta phải xuất cung.
“Nô tài khấu kiến Hoàng
Hậu nương nương.”
Tôi vừa đi đến cửa, một
bóng hình hơi mập đã bít kín cửa, tư lễ giám chưởng ấn Phùng Ngũ
Phúc đang cười tít mắt hành lễ với tôi.
Hắn ta sao lại đến đây?
Mà lại còn im hơi lặng tiếng đi thẳng đến cửa phòng của tôi, cũng
không thấy có người chặn hắn ta.
“Làm gì vậy?”
Tôi châu mày, lúc này
đối với hắn, tôi cũng không có lòng ứng đối.
“Vạn tuế gia khẩu dụ,
mời Hoàng hậu nương nương đến Dưỡng Tâm Điện.”
Phùng Ngũ Phúc cười hì
hì, đây là một lão hồ ly kín tiếng, hắn vào cung đã hơn 20 năm, làm
công việc tư lễ giám chưởng ấn được gọi là nội tướng cũng có hơn 10
năm, chăm sóc qua 2 triều hoàng đế, là đại tổng quản trong cung ai
cũng không dám đắc tội. Nguy hiểm nhất là, thái độ của hắn ngày nay
đối với phụ thân tôi đều là như gần mà lại xa, làm cho người ta rất
khó nắm bắt được hắn rốt cuộc nghiêng về bên nào, có điều đối với
cách nhìn của tôi, hắn là người của Tiêu Hoán.
Người này đến kêu tôi
đến Dưỡng Tâm Điện, tôi không có cách gì thoái thoác, đành phải gật
gật đầu:
“Cảm phiền đại tổng
quản dẫn đường.”
“Không dám, đây là phận
sự của nô tài.”
Phùng Ngũ Phúc vẫn như
cũ cười tít mắt, lúc sắp quay người đi, hắn lại nhìn về Tiểu Thái
Lam đang đứng trong phòng tôi, nói:
“Ngươi làm việc ở đâu? Sao
lạ mặt thế?”
Tiểu Thái Lam vội vàng
đi đến chấp tay vái chào:
“Tiểu nhân làm việc ở
ngự mã giám, không thường xuyên đến các cung, đại tổng quản có thể
chưa gặp tiểu nhân.”
“Hừ? Ngự mã giám?”
Phùng Ngũ Phúc vừa nói
vừa nhìn về phía tôi.
“Ta từ nhỏ đã thích
cưỡi ngựa, vào cung đã nhiều ngày rồi, vẫn chưa biết trong ngự mã
phòng có bao nhiêu con ngựa, có con nào hay không, liền gọi người tuỳ
tiện kêu một tiểu thái giám đến hỏi.”
Tôi lạnh nhạt nói tiếp:
“Thế nào? Việc này cũng
không cho phép sao?”
“Nương nương nói quá lời,
nương nương chẳng qua hỏi về ngựa, nô tài sao dám nói gì.”
Phùng Ngũ Phúc cười
cười khom người dẫn đường:
“Nương nương hay là mời đi
nhanh cho, đừng để vạn tuế gia chờ đợi lo âu.”
Tôi cũng không biết rốt
cuộc hắn ta có nhận ra điều gì không, liền nháy mắt ra hiệu cho Tiểu
Thái Lam cẩn thận, rồi cùng Phùng Ngũ Phúc đi ra cửa.
Ra khỏi cổng thành bên
phải, thông qua con đường dài dài, rồi lại từ cổng phải Hàm Hoà
tiến vào Dưỡng Tâm Điện, xuyên qua hành lang khúc khuỷu, vừa vào cửa
hậu điện, đã nhìn thấy Tiêu Hoán và Đỗ Thính Hương kề vai ở trước
nhuyễn tháp giơ một bức tranh lên xem.
Nhìn thấy tôi đi vào,
Tiêu Hoán ngẩng đầu cười vẫy vẫy tay:
“Hoàng hậu đến rồi, nào
hãy đến xem bút tích thực tranh ‘Thục Tố Thiếp’ của Mễ Phế, tuần
phủ lưỡng Giang Lâm Uý Dân vừa tiến hiến, Hương nhi nói là giả, ta
nói là thật, nàng cũng nên đến nhìn xem.”
Hùng hùng hổ hổ kêu tôi
đến đây, chỉ là vì để xem bức tranh chữ quỷ quái này sao? Tôi dằn
xuống hoả khí ở trong lòng, cười tủm tỉm đi đến:
“Thần thiếp tài hèn sức
mọn, không bằng vạn tuế và Thính Hương tỉ tỉ, làm sao nhận ra được
thật giả?”
“Cũng chưa chắc, có lúc
chính là vì xa lạ, mới có thể nhìn ra chổ người khác không nhìn
thấy.”
Tiêu Hoán cười nói:
“Huống hồ Hoàng hậu có
một đôi tuệ nhãn, thường có thể nhìn thấy chổ người khác không thể
thấy, nghĩ điều người khác không thể nghĩ, ta chính là muốn mượn
tuệ nhãn của Hoàng hậu.”
“Thế thì thần thiếp đa
tạ vạn tuế khen thưởng.”
Tôi không có đầu óc nào
đi đoán ý tại ngoại ngôn trong lời nói của hắn, tiện miệng trả lời.
“Không cần khách sáo,”
Tiêu Hoán nhìn bức tranh
chữ cười nói:
“Vừa rồi Hương nhi nói
bức tranh chữ này tất cả dùng Thục Tố quá cũ, còn màu mực quá
mới, chỉ e là hậu nhân làm giả, nhưng ta cho rằng là thật.”
“Nếu Hoán....”
Đỗ Thính Hương nãi giờ
không nói gì, nghe xong cười nhẹ nhàng chuẩn bị phản bác, cô ấy muốn
nói “Hoán ca ca”, nhưng nhìn thấy tôi ở bên cạnh, nên liền đổi giọng:
“Nếu vạn tuế nói là
thật, vẫn phải chỉ ra điều đạo lý đúng để thiếp tin phục.”
“Được,”
Tiêu Hoán thở nhẹ một
hơi, cười nói:
“Mễ Phế hạ bút như kiếm
nhanh chém trận, ngựa bắn ngàn dặm, tuy rằng có tiếng ở ‘bát diện
xuất phong’, nhưng kết thể chằng chịt có hứng, bố cục thưa dày xen
nhau. Còn Thục Tố Văn La Thôi Táo, Sáp Trệ Nam viết, cho nên năm xưa
Thiệu Thị đem một tấm Thục Tố truyền lại tổ tôn tam đại đều không
có người dám viết, mãi đến khi Mễ Phế nhìn thấy, mới việc nghĩa
phải làm, nhất huy nhi tựu....”
“Vạn tuế sao cứ nói mãi
về những điều này, đặc sắc thư pháp Mễ Phế và lai lịch của ‘Thục
Tố Thiếp’, người đời đều biết, có gì đáng nói đâu?”
Đỗ Thính Hương có chút
quở trách, cắt ngang lời nói của hắn.
“Đúng vậy, Mễ Phế vốn
khó phỏng, Thục Tố còn khó viết hơn, ta nếu như là bắt chước, thà
rằng đi phỏng theo cái gì khác đều được, cũng không muốn đến phỏng
theo ‘Thục Tố Thiếp’ khó phỏng theo thế này.” Tiêu Hoán cũng không
tức giận, nhỡn nhơ nói.
“Việc này....”
Đỗ Thính Hương nhất thời
nghèo từ, bổng nhiên kéo lấy tôi:
“Hoàng Hậu nương nương
nói xem ai nói đúng?”
Tôi đâu còn lòng dạ nào
nghe họ ở đây nói cái gì kiểu chữ thư pháp, nhưng cũng không thể
không cười theo:
“Vạn tuế và Thính Hương
tỉ tỉ đều có lý, tôi đây không biết nên nghe ai đây.”
“Thiếp biết rồi, Hoàng Hậu
nương nương nhất định là cảm thấy thiếp có lý, nhưng vướng thể diện
của vạn tuế, nên không dám nói.”
Đỗ Thính Hương kéo tay
tôi cười ha ha, cô ấy xưa nay thanh nhã, lời nói hành động giống như không
cốc u lan, vô nhân tự lao.
Đã từng có khoảng thời
gian, tôi vẫn cho rằng cô ấy ngoài mĩm cười ra không thể có biểu hiện
khác, không ngờ cô ta trong cái riêng còn có nhiều điều thú vị thế
này, mà còn vừa nhăn vừa cười, đều có thể đi vào tranh, một mỹ nhân
thế này, thật sẽ làm cho người ta tự thấy hổ thẹn.
“Nghe Thính Hương tỉ tỉ
nói như thế, thế thì tôi đành phải tuỳ tiện nói chút lời.”
Tôi cười liếc liếc Tiêu
Hoán:
“Nếu là tôi nói, bức
tranh này nhất định là thật.”
“Hả? Nói vậy là sao?”
Đỗ Thính Hương nhìn tôi
một cách có thêm hứng thú.
“Theo tôi thấy, chỉ e
rằng trước lúc vạn tuế mở bức tranh này ra, đã biết đây nhất định
là bút tích thật.”
Tôi cười nói:
“Thiếp không biết phân
biệt tranh chữ, nhưng thiếp biết, tuần phủ lưỡng giang Lâm Uý Dân tính
tình cẩn thận, mà không thích bày tỏ công lao, nếu như không phải đa
phương cầu chứng, tin chắc bức tranh chữ này là bút tích thật, ông ta
làm sao dám đem tiến hiến vào nội cung?”
Tôi cười nhìn Tiêu Hoán:
“Vạn tuế cũng là nghĩ
như thế, cho nên thần thiếp mới dám nói, vạn tuế trước lúc xem tấm
thiếp, đã biết đây nhất định là bút tích thật rồi.”
Tiêu Hoán tươi cười gật
đầu:
“Ta đã nói Hoàng Hậu có
thể nhìn thấy điều người khác không nhìn thấy mà, quả nhiên không
sai, Hương nhi, việc này nàng phục rồi chứ?”
Đỗ Thính Hương hừ nhẹ
một tiếng:
“Thiếp lại không giống
như vạn tuế và Hoàng Hậu nương nương, biết được cái người Lâm Uý Dân
gì đó, thiếp chỉ là lấy chữ luận chữ mà thôi.”
“Được, thì lấy chữ luận
chữ.”
Tiêu Hoán mĩm cười mang
theo chút yêu chìu sủng ái, đem bức tranh này cuộn lại, rồi lại từ
trên chiếc ghế nhỏ cạnh nhuyễn tháp cầm lên một cuộn tranh sơn thuỷ
khác, nhỡn nhơ cùng Đỗ Thính Hương thưởng ngoạn.
Cả một buổi chiều, họ
chỉ là thảo luận đủ loại tranh chữ thư pháp, tôi chốc chốc ở bên
cạnh phụ hoạ một tiếng, trong lòng lại oán hận không thể đem những
vật quái quỷ này châm một mồi lửa đốt cháy cho rồi.
Khó khăn lắm mới chịu
đựng đến lúc dùng vãn thiện, tôi thở nhẹ một hơi, cho rằng Tiêu Hoán
cuối cùng sắp thả tôi đi, nào ngờ hắn để xuống bức tranh chữ trên tay,
đứng dậy nói:
“Hoàng Hậu tí nữa vẫn
là phải đến Dưỡng Tâm Điện, hay là lưu lại đây dùng vãn thiện vậy.”
Tôi ngẫng người một cái,
bấy giờ mới rõ hắn là nói tối nay sẽ đến tôi hầu tẩm, thất thanh
nói:
“Hôm nay không phải ngày
mười mà?”
“Hôm nay quả thực không
phải là ngày mười, lẽ nào ngoài ngày mười ra, ta không thể gọi Hoàng
hậu đến được sao?”
Tiêu Hoán cười nhạt.
“Không phải vậy, không
phải vậy,”
Đầu tôi rất rối loạn,
vội vàng nói chữa lại:
“Thần thiếp chỉ là có
chút thấy kỳ lạ.”
“Xem ra ta thật có chút
lạnh nhạt với Hoàng hậu rồi, có điều triệu tẩm một đêm, thì có
thể làm cho Hoàng hậu vui mừng như vậy.”
Hắn nhếch mép cười.
“Vạn tuế và Hoàng hậu
nương nương ở đây, Hương nhi xin cáo từ.”
Đỗ Thính Hương đi đến
nói xen vào đúng lúc, khép nép hành lễ cúi chào.
Tôi vội vàng đỡ cô ấy:
“Thính Hương tỉ tỉ miễn
lễ, làm thế tôi làm sao nhận được đây.”
Đỗ Thính Hương cũng không
khiêm tốn, tuỳ ý để tôi đỡ cô ấy dậy, ngẩng đầu hướng về Tiêu Hoán
cười cười, rồi quay người đi.
Tiêu Hoán nhìn theo bóng
hình của cô ta dần dần mất hút, quay đầu cười nói với tôi:
“Không biết thức ăn đêm
nay, có thích hợp khẩu vị của Hoàng Hậu không đây.”
“Thần thiếp là người tùy
tiện quen rồi, cái gì cũng được.”
Tôi tiện mồm trả lời.
Tôi đúng ra phải vui mừng
mới đúng, Tiêu Hoán chỉ định lưu tôi lại hầu tẩm, tối nay ước lượng
là không thể để tôi một mình bỏ rơi ở trong phòng, nhưng lúc này đây
trong đầu tôi đều là Tẩy Huyết, Tẩy Huyết chết rồi, tôi lại vẫn ở
đây cùng Tiêu Hoán nói chuyện tào lao.
Vãn thiện ngay sau đó,
tôi ăn khô khan nhạt nhẽo.
Dùng thiện xong, sắc
trời đã tối.
Tiêu Hoán vẫn còn rất
nhiều công việc phải xử lý, cho nên tôi đi chuẩn bị trước.
Sau khi bị một đám người
vây quanh ngâm tắm nước hoa xong, đi đến gian phòng chờ phía đông hậu
điện.
Tôi không muốn làm gì
khác, liền cho lui tất cả mọi người nằm ở trên giường.
Chính lúc này nằm trong
gian phòng không một bóng người, vẫn là có chút phiền lòng, mà còn
cảm thấy có chút không thích hợp. Tiêu Hoán tại sao bổng nhiên có
hứng đối với tôi vậy? Không chỉ cả một buổi chiều đem tôi lưu lại ở
Dưỡng Tâm Điện, buổi tối còn lưu tôi lại hầu tẩm?
Càng nghĩ càng sốt
ruột, tôi bước xuống giường, khoác lên y phục, chân trần lặng lẽ chuồn
ra cửa điện. Lúc này Tiêu Hoán vẫn đang ở trước điện cầm đuốc xử lý
chính vụ, trong Dưỡng Tâm Điện tuy rằng không có người qua lại, tôi
nhất thời cũng không nên đi đến trước điện.
Đi trên hành lang quay trở
về, trong đầu không yên suy nghĩ lung tung, tôi ngẩng đầu nhìn trời,
trên đòn tay mái hiên nhà, bầu trời đêm rải đầy mây đen không có một
chút ánh sao, âm u rợn người.
Vô tình, cuối cùng tôi
đã đi đến bên cửa sổ ngự thư phòng Đông Noãn Các, từ xa xa nhìn xuyên
qua khe cửa sổ mở phân nữa, tôi nhìn thấy Tiêu Hoán đứng trước ngự
án cùng Thạch Nham thống lĩnh ngự tiền thị vệ Tuỳ Hành Doanh nói
chuyện.
Tiếng nói của họ rất
nhỏ, tôi nghe không rõ, không tự chủ được tôi đi về phía trước 2 bước,
liền nhìn thấy cây kiếm được Tiêu Hoán cầm ở trong tay.
Hít vào một hơi thở sâu,
trước mắt tôi là một vòng màu đen. Cây kiếm võ cán kiếm đem sẫm đó
là cây kiếm Vô Hoa của Tẩy Huyết, tôi đã từng nhiều lần nhìn thấy
Tẩy Huyết múa cây danh kiếm này thân kiếm trắng như tuyết, thi triễn
những kiếm pháp bắt buộc phải chết khiến cho người ta loá mắt mê
thần, tôi không ngờ, có một ngày tôi lại có thể nhìn thấy nó trong
tay của Tiêu Hoán.
Gió đêm có chút lạnh,
tôi cảm thấy thân mình bắt đầu run.
Hình như đã nghe động
tĩnh, Thạch Nham và Tiêu Hoán quay đầu nhìn về phía này, tôi không
dám chậm trễ, nhón chân chạy trở về phòng.
Đóng cửa lại, tôi nằm vật
xuống giường, vùi đầu vào trong chăn đệm.
Trên bàn chiếc đồng hồ
Tây Dương gõ, tíc tắc tíc tắc, nghe thoang thoảng giống như là tiếng
mưa rơi.
Ra sức kìm lại nước
mắt, tôi không thể khóc, không thể để cho Tiêu Hoán nhìn thấy tôi
khóc.
Không biết đã qua bao lâu,
cũng không biết tôi đã mở to đôi mắt khó khăn chờ đợi bao nhiêu giờ,
chỉ biết vành mắt tôi có chút mỏi, cánh cửa vừa mở ra một tiếng
kẽo kẹt, theo sau đó có mấy tiếng ho rất khẽ, Tiêu Hoán đi đến.
Tôi ngồi bật dậy, nhanh
chóng nở nụ cười quyến rũ khác thường, đi đến đón.
Nhìn thấy tôi, Tiêu Hoán
cười cười, lại ho khẽ hai tiếng:
“Ta cho rằng Hoàng hậu
đã ngủ rồi.”
Trên người hắn mang theo
chút ẩm lạnh của hơi nước, toát ra sự ẩm ướt, bên ngoài thật sự là
đã có mưa.
“Vạn tuế không đến, kêu
thần thiếp làm sao ngủ được đây?”
Tôi cười làm nũng mở ra
đoạn nơ trên chiếc áo khoát, lụa là từ trên da thịt trượt xuống, lộ
ra thân thể bên trong hoàn toàn trần trụi.
“Thế nào? Vạn tuế, cho
phép thần thiếp cởi áo cho người nhé.”
Tôi bấm vào đầu vai của
hắn, nhẹ nhàng phả hơi vào dái tai của hắn, chầm chậm cởi dây áo
của hắn.
Hắn không nhúc nhích,
thân thể rắn chắc, mặt tình cho tôi đem áo ngoài của hắn cởi ra, bờ
vai của hắn lộ ra, rộng rãi, lại có chút gầy ốm, tôi đem ngón tay
thò vào trong quần áo của hắn mới mở được phân nữa, vuốt nhẹ trên
ngực trái của hắn chổ có vết sẹo lõm sâu, cười không thành tiếng
nói:
“Vạn tuế, tối nay người
cũng muốn bỏ rơi thần thiếp đúng không?”
“Ta nói lúc nào sẽ bỏ
rơi Hoàng hậu vậy?”
Hắn cũng cười, dùng đôi
mắt sâu nhìn không thấy đáy đó ngó thẳng vào con ngươi của tôi:
“Hoàng Hậu cũng không sợ
ta bỏ rơi đúng không?”
Tôi nhìn nhìn ánh mắt
của hắn, nhẹ nhàng cười, ra sức mở to con mắt, không để cho nước mắt
trên khoé mắt tuôn xuống,
“vạn tuế sao lại nói như
vậy, có người con gái nào không sợ bị chồng của cô ta bỏ rơi chứ?”
Tôi cười nhẹ:
“Vạn tuế nói đi nói
lại, kết quả vẫn là như cũ không cần thần thiếp đúng không?”
Hắn bổng nhiên thò tay
ra, đè lên trên mắt của tôi.
Bàn tay của hắn hơi
lạnh, giữa kẽ tay thoang thoảng có mùi thuỵ hương, qua đi rất lâu, hắn
không nói gì.
Đợi đến lúc hắn mở
miệng lần nữa, giọng nói lạnh nhạt như cũ:
“Nàng ngủ đi.”
Bàn tay của hắn chuẩn
bị dời ra, tôi nắm chặt bàn tay của hắn, hắn ngừng lại giây lát,
không có rút tay lại.
Tôi hít sâu vào một hơi,
ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười, kéo lấy cánh tay đó, nhẹ
nhàng, để lên trên ngực:
“Vạn tuế, người đừng
đi.”
Hắn đứng yên nhìn tôi,
đôi con ngươi sâu thẳm tỉnh mịch như thường, từ nơi sâu thẳm của con
ngươi đó lại giống như có vật gì tôi nhìn không rõ.
“Nàng sẽ hối hận,”
Hắn bổng nhiên nhẹ nhàng
nói lên một câu, lời nói ra giống như an ủi, ngữ khí lại lạnh lùng
như cũ, tìm không được một chút dịu dàng:
“Không cần ép mình làm
vậy, vẫn có một ngày nàng sẽ hối hận.”
“Như vậy vạn tuế cho
rằng thần thiếp vẫn có thể còn có cơ hội hối hận sao?”
Tôi cười, cúi đầu xuống
để mặt áp lên trên lưng bàn tay của hắn:
“Vạn tuế lẽ nào người
không hiểu rõ sao? Hiện tại thần thiếp bắt buộc phải từ chổ vạn
tuế đây lấy được một vật, nếu như vạn tuế không cho, thần thiếp là
sẽ chết..., trước khi chưa kịp hối hận, thì đã chết rồi....”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn
hắn cười:
“Hôm nay người không thể
đi được, vạn tuế.”
Trong đôi con ngươi sâu
thẳm đó của hắn giống như là chợt hiện lên điều gì đó, cúi thấp
đầu cười một cái, nét mặt tươi cười này chỉ lưu lại trong nháy mắt,
nhanh chóng khác thường, tất cả tinh thần của hắn ta đều thu lại sau
khuôn mặt to lớn lạnh lùng, cúi mình ôm lấy tôi, đi về phía sạp
giường.
Thân thể tôi được thả trên
tơ lụa trơn láng, tôi ngẩng đầu lên, trực tiếp và chính xác, đem đôi
môi thăm dò trên cái môi mỏng của hắn.
Bàn tay đan xen nhau giao
du dưới lớp quần áo, thân thể và suy nghĩ khô nóng lên.
Trên chiếc sạp giường
chăn gối gấm vóc, thần trí dần dần mê loạn.
Tôi lúc nào cũng cho
rằng, đêm đầu tiên sống cùng một người đàn ông, nhất định sẽ có sự
đau xót khó tả được, vậy mà lúc mọi việc đã đến, thật không có
điều khó mà chịu đựng của tôi tưởng tượng, trái lại còn có một
chút niềm vui kín đáo chờ mong đã lâu.
Ngay sau đó tôi đã biết,
tất cả vấn đề giữa chúng tôi, chỉ có ở giữa màn the, mới có thể
lộ ra không đoạn tuyệt như thế.
Thân thể có chút đau
nhức, từ trong giấc mộng ngờ ngờ nghệch nghệch, khi tôi thức dậy
trời đã sáng. Đang chống tay ngồi dậy có chút quái lạ, bên mình
không một bóng hình vắng tanh.
Trời đã sáng, Tiêu Hoán từ
sớm đã thượng triều sáng, nhìn thời gian, e rằng cách lúc thoái
triều cũng không còn xa nữa.
Vừa dụi cổ ngồi dậy,
đã nghe đến bên giường tiếng một tiểu cung nữ nhỏ tiếng nhẹ hơi:
“Hoàng hậu nương nương
dậy rồi? Vạn tuế gia có dặn, khi Hoàng hậu nương nương vừa thức dậy,
thì đem chén thuốc này cho Hoàng hậu uống.”
Cô ta không biết đã quỳ
ở trước giường bao lâu rồi, trong cái khay trên tay có một chén thuốc
nước đang lượn lờ khói trắng.
Tôi nhận ra mùi vị của
chén thuốc này, đó là thuốc ngừa thai ngày hôm trước tôi dùng để
đánh lừa Thân Ý Ung.
Tiêu Hoán cho tôi uống
thuốc ngừa thai? Tôi bổng nhiên có chút muốn cười, liền cười khẩy:
“Đùa cái gì vậy? Bê đi.”
“Không phải đùa.”
Tiêu Hoán không biết từ lúc
nào đi đến, mũ đai chỉnh tề, xem ra là vừa hạ triều đã vội vàng về
đây, trên môi có chút nhợt nhạt mang theo chút nhạt nhẽo:
“Ta bổng nhiên nhớ đến,
nếu như không cho Hoàng Hậu uống thuốc ngừa thai, thì đợi đến khi Hoàng
hậu có thai thật rồi, ta làm sao biết được đó có phải là con ta
không?”
Tẩy Huyết đã bị hắn
giết, hắn sao vẫn có thể nói lời nói vô liêm sĩ thế này? Tôi đá
một cước về phía cái khay:
“Khốn nạn!”
Trước khi chân tôi đụng
vào cái khay hắn đã đem chén thuốc cướp để trong tay, cười nói:
“Như thế không được, nếu
nấu lại chén khác, thuốc sẽ không tốt bằng chén này.”
Tôi nhảy xuống giường,
kiếm đường né tránh, hắn chặn ngay tôi lại:
“Hoàng Hậu thật không
uống sao?”
“Không uống!”
Tôi ra sức muốn chạy trốn,
lưng lại bị cánh tay cứng chắc của Tiêu Hoán quấn lấy, tôi không suy
nghĩ gì vung ra một quyền, còn chưa kịp chạm vào vật gì, đã bị Tiêu
Hoán nắm dính.
Tôi ngẩng người một cái,
Tiêu Hoán nhẹ nhàng cười, rồi lại thở nhẹ một hơi:
“Nếu Hoàng hậu không
uống, thì chỉ đành có cách này vậy.”
Hắn đem chén thuốc trong
tay đưa đến bên miệng, uống vào một hớp, sau đó nâng chắc đầu của
tôi, hôn vào miệng của tôi.
Tôi lắc đầu, thuốc nước
cay đắng vẫn theo miệng của hắn chảy vào trong miệng của tôi, trộn
lẫn mùi vị của máu, đó là tôi cắn rách môi của hắn.
Tôi lần đầu tiên biết
được, hoá ra nụ hôn cũng có thể vô tình thế này.
Rót thuốc xong, hắn đem
chén thuốc giao cho người tiểu cung nữ mang đi, nhếch mép lau đi thuốc
nước bên miệng tôi còn rơi rớt lại:
“Hoàng Hậu, nàng biết
không? Ngày hôm qua bức tranh ‘Thục Tố Thiếp’ đó quả thực là giả
đấy. Lâm Uý Dân biết ta hiểu rõ tình tình của ông ta thường ngày, cho
rằng ta cảm thấy ông ta nhất định không dám tiến hiến nguỵ tích, cho
nên dám to gan đem bức tranh chữ giả đó hiến dâng.”
Trong mắt hắn có chút
gì đó lạnh thấu xương:
“Lâm Uý Dân quả thực rất
cẩn thận, hắn một chút cũng không yên tâm ta sẽ nhận ra thật giả của
bức tranh chữ, hắn chỉ là cầm chắc cho dù là ta phát hiện bức tranh
chữ đó là giả, cũng không thể xử phạt hắn, vì hắn là môn sinh Lăng
tiên sinh, đúng không?”
“Lăng tiên sinh”
Trong miệng Tiêu Hoán nói
ra chính là phụ thân tôi, phụ thân tôi có danh phận đế sư, cho nên hắn
bao giờ cũng gọi phụ thân tôi là Lăng tiên sinh.
Tôi có chút im lặng,
không biết Lâm Uý Dân làm như vậy là có ý gì, là muốn đầu cơ lấy
lòng Tiêu Hoán, hay là ngu xuẩn đến nổi ỷ lại vào quyền thế của
phụ thân tôi, cho rằng Hoàng Đế này rất dễ ăn hiếp, tôi ho một tiếng,
muốn đem thuốc nước vừa bị đổ vào nôn ra, không có câu trả lời.
“Ai cũng không phải kẽ
ngốc, Hoàng Hậu là một người thông minh, càng cần phải biết sống
cùng ta, thời gian chúng ta sống với nhau vẫn còn dài.”
Hắn sau cùng đứng dậy
lau lau vết máu trên môi bị tôi cắn, quăng ra một câu nói rồi bỏ đi.
Đây chính là ý để tôi học chịu đựng đủ loại hành vi của hắn
sao? Nếm được mùi vị mặn đắng trong miệng, tôi bổng nhiên không có xúc
động gì khác cũng không khóc, Tiêu Hoán, kể từ ngày hôm nay, ngươi nợ
ta một mạng sống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn