Đúng sai
Thứ Hai, 10 tháng 11, 2014
Tôi không đi đến chổ phụ
thân hỏi thăm Tẩy Huyết rốt cuộc là vì sao chết, hung thủ là ai đã
biết rồi, có hỏi thêm gì nữa cũng không có tác dụng.
Hơn nữa sau cái đêm sống
cùng Tiêu Hoán không lâu, điện báo về nạn lụt của Giang Hoài không
ngừng chuyển đến kinh đô, tại thời điểm lòng người không yên, ai cũng
không chú ý đến đàm luận chuyện gì khác.
Giang Hoài là kho lương
của đế quốc, xưa kia ngoài đồng, ruộng tốt màu mở, nay đã biến
thành mênh mông biển nước, kể số ngàn vạn dân bị nạn lang thang cơ
nhỡ, nếu như không mau bố trí ổn thoả, rất có thể sẽ xuất hiện
việc xấu của dân lang thang khởi nghĩa.
Vì thế, nội các và lục
bộ mỗi ngày đều rối giống như nồi cháo, khoái mã truyền đưa tin tức
tình hình bị nạn mới nhất luôn luôn ở trên đường Chu Tước bên ngoài
cửa đại môn qua lại như thoi đưa, lúc đêm khuya, ở hậu cung vẫn có thể
nghe đến tiếng vó ngựa nặng nề.
Tại hoạ không đơn hành,
Giang Hoài tai hoạ không lâu, khu vực Trường Bạch Sơn bộ lạc Nữ Chân
từ lâu đã rắp mưu thoát ly khống chế của đế quốc, thấy đúng thời cơ
vùng đứng lên, không ra khỏi nữa tháng đã đem chiến tranh đốt đến Sơn
Hải Quan.
Kể ra đế quốc 10 năm nay
giống như một đầm nước tù đọng yên ổn, trước giờ chưa gặp phải tình
trạng thù trong giặc ngoài thế này, vì để kịp thời xữ lý tình
hình bị nạn, và tình hình chiến đấu khẩn cấp, phụ thân tôi ngày đêm
ở tại trong phòng làm việc của nội các, người nhìn thấy qua ông ta
đều nói Thủ phụ đại nhân trong số ngày sống còn này, bổng nhiên già
lão rất nhiều.
Lúc đang hổn loạn, Tiêu
Hoán trước giờ ẩn giấu tài năng, lại ở lúc này bày ra mánh lới
thế như vũ bão, hắn liên tiếp hạ mấy đạo chỉ dụ quá sức tưởng
tượng, đem chủ soái Sơn Hải Quan do lão tướng đức cao vọng trọng Trần
Vĩ đổi cho tổng binh Phúc Châu Thích Thừa Lượng, vốn có tiếng huấn
luyện binh kỳ lạ, bải miễn nhiệm vụ hiện tại của Hộ Bộ Thượng Thư
Nhậm Kiên, phá lệ đề bạt biên tu Chu Lâm Viện Trương Chúc Đoan làm Hộ
Bộ Hữu Thị Lang, chủ trì thủ tục cứu tế Giang Hoài.
Trong việc riêng các quan
chức bình luận khác nhau đối với hành động của Hoàng đế trẻ tuổi,
tôi lại thầm lo, cho dù lần này Thích Thừa Lượng và Trương Chúc Đoan
do Tiêu Hoán đề bạt có phải là bề tôi có tài hay không, hai người
này đều là được phụ thân tôi coi trọng, Trương Chúc Đoan lại là môn
sinh của phụ thân tôi, ở vào lúc có nhiều thế lực đã kích phụ thân
tôi thế này, có nhiều thời cơ gây dựng vây cánh bản thân, ông ấy lại
có thể trọng dụng nhân tài không nệ cách nào, chỉ dựa vào tấm lòng
và khí phách, đã đủ để làm cho người đánh trống ngực. Huống hồ ông
ta ở vào trong sự tình này đối với các quan viên trong triều biểu
hiện ra năng lực quen thuộc và chính chắn của tí tính kinh nhân, tin
rằng không chỉ là tôi, quan viên trong triều cũng điều chú ý.
Có điều, bất kể tiền
triều gió cuốn mây dồn như thế nào, hậu cung vẫn duy trì tương đối
yên ổn, hơn nữa do Tiêu Hoán thường xử lý chính vụ thâu đêm suốt sáng,
tôi không cần phải tuân thủ quy cũ vào ngày mười đi đến Dưỡng Tâm
Điện hầu tẩm, cả ngày nhàn rỗi không có việc làm, liền cùng Tiểu
Sơn Hồng Thanh đổ bài cữu độ nhật.
Hồng Thanh là một người
rất có hứng, biết đủ loại trò suy bài cữu, chơi súc sắc, đánh đố,
uống rượu v.v…, đều biết, tôi và Tiểu sơn ngày ngày cùng hắn luyện
tập tay nghề.
“Sau khi từ chổ tôi đây
xuất sư, lưu lạc giang hồ tuyệt đối không có vấn đề gì.”
Ở trên bàn chơi bài, hắn
tự khen một cách vênh vang.
“Xì, cũng chỉ là có
thể ở đây lừa dối chúng tôi thôi?”
Tôi vừa bày tỏ không thèm,
vừa cẩn thận đem bài phát đến lần này cẩn thận lật lên, vận may,
lại là một nhân bài, có thể lật bài.
“Có phải là hồ nhân, lập
tức sẽ biết.”
Hồng Thanh đem thẻ tiền
trong tay toàn bộ đẩy ra hết:
“Tôi cược thiên môn.”
Thiên môn là bản thân
hắn, tôi là nhà cái, Tiểu Sơn từ lâu đã thua sạch thẻ tiền chạy đến
bên tôi xem bài.
Hắn đối với bản thân sao
lại có niềm tin vậy? Lẽ nào trong tay hắn cũng là cao nhân bài?
Tôi không tin, bài đã ra tương
đối nhiều rồi, lại ra bài lớn hơn nữa không thể có được.
“Hì hì,”
Tôi cười lên hai tiếng,
cũng đem toàn bộ thẻ tiền đẩy ra hết:
“Ta cược nhà cái.”
“Hay! Hay!”
Tiểu Sơn ở bên cạnh gào
thét:
“Cược hết ăn chắc hắn, cái
tên Hồng Thanh chỉ biết lừa người, bài của hắn nhất định rất nhỏ
cố làm điều huyền hoặc.”
Hồng Thanh cười từ từ:
“Có muốn xem bài không?”
Tôi bắt đầu hoài nghi
phán đoán của mình, việc đến như vậy cũng không nên nuốt lời:
“Xem.”
Hắn cười hì hì mở bài
ra:
“Thiên bài đây.”
Tôi và Tiểu Sơn phát ra
hai tiếng kêu thảm thương.
“Xuất hư chiêu tất nhiên
không thể thiếu, nhưng có khi cũng phải có một hai lần là thật, nếu
không thì sẽ không có cuộc sống tạm bợ được.”
Hồng Thanh đem toàn bộ
thẻ tiền kéo về phía hắn, bình vào chí đắc ý mãn.
Tôi thua đến cắn răng
nghiến lợi, nhìn thật không vừa mắt.
“Chơi tiếp, chơi tiếp.”
Tôi đem vòng ngọc Dương
Chi trên tay tháo xuống:
“Ta cược cái này.”
“Như vậy không được,
người khác sẽ nói tôi ức hiếp hai người nữ đời đời lưu truyền.”
Bộ mặt Hồng Thanh cười
lưu manh.
“Không hay cái mông, ta
nhất định phải đem ngươi giết cho thất bại thảm hại.”
Tôi cuốn ống tay áo lên,
vẫy vẫy tay:
“Tiểu Sơn phát bài.”
Đang chuẩn bị cho một
trận nữa sát khí đằng đằng, tiểu cung nữ bên cạnh Kiều Nghiên bê một
đĩa dưa hấu ướp lạnh đi đến, để ở trên bàn chơi bài.
Tôi nhìn thấy trên mặt cô
ấy có mấy giọt mồ hôi, liền nói:
“Kiều Nghiên cũng đến ăn
vài miếng đi.”
Cô ta vội vàng lắc đầu:
“Việc này không được, nô
tì....”
“Đừng khách sáo, Trữ Tú
Cung chúng ta không có nhiều quy tắc đó.”
Tôi kéo lấy cánh tay của
cô ta đem cô ấy ấn vào chiếc ghế nhỏ bên cạnh:
“Ngươi xem Tiểu Sơn không
phải là tự nhiên sao? Trời nóng, bận rộn cả buổi, ngươi cũng ăn vài
miếng giải trừ cái nóng.”
Kiều Nghiên không cự
tuyệt nữa, áp vào mép ghế ngồi xuống.
Tôi kéo lấy cánh tay cô
ấy, không lập tức thả ra, xoa xoa vết chai nơi giữa ngón cái và ngón
trỏ của cô ấy, cười hỏi:
“Kiều Nghiên trước lúc
tiến cung đã luyện võ rồi đúng không?”
“Nương nương làm sao biết
vậy?”
Kiều Nghiên rõ ràng có
chút hốt hoảng, trong đôi con ngươi trong trẻo đang tiết lộ bối rối.
“Có phải là ở nhà
luyện, rất dễ nhận ra mà.”
Tôi cười.
Bên kia Tiểu Sơn đã phát
xong bài mới, cô ta lần này đánh đến đỏ máu mắt, cũng không kể đến
cái gì tị huý, đã lớn tiếng kêu lên:
“Tiểu thơ, mau đến xem
bài.”
Tôi nhìn Kiều Nghiên cười
cười, vuốt vuốt ống tay áo tiếp theo đi giành hơn thua.
Lúc đánh đỏ mắt tai
nóng, vẫn có thể cảm thấy có một đôi mắt cũng đang nhìn vào sau
lưng tôi.
Ban đêm mùa hạ có chút
khó chịu, muỗi nhiều khỏi phải nói, góc tường ngọn cây thường sẽ
có một hai con dế con ve sầu, vào mỗi đêm kêu lên mấy tiếng như nói
mê, vô cùng sao nhân.
Buổi tối ngày hôm nay tôi
lại bị tiếng con ve sầu nhiều chuyện đánh thức dậy, trong cổ họng
có chút khát khô, nhìn thấy Tiểu Sơn đang ngủ thật say trên chiếc sạp
giường nhỏ bên ngoài, liền lặng lẽ xuống giường một mình đi tìm
chút trà thừa còn lại để uống.
Vừa đi đến hành lang
phía dưới, đã nhìn thấy đến cảnh trên không tiền điện có chút ánh
sáng lập loè không đứng yên.
Tôi có chút ngạc nhiên đi
đến xem.
Trên bậc thềm đá, ánh
trăng như nước rải khắp nơi, có một bóng hình thon nhỏ đang luyện
kiếm.
Cây trường kiếm trên tay
cô ấy lưu chuyển linh hoạt, kiếm quang sắc bạc giống như hồi phong lưu
tuyết, lơ lững giữa trời vạch ra đường cong lạnh lẽo đoạn tuyệt,
lưỡi kiếm xao động luồng không khí bầu trời, tiếng kiếm ngân như có
như không nhẹ nhàng vọng lại.
“Hảo kiếm pháp.”
Tôi nhẹ nhàng vỗ tay.
“Ai?”
Người luyện kiếm vội
vàng để kiếm ngang ngực, hạ thấp giọng nói hỏi, ánh sáng trăng
chiếu một bên mặt thanh lệ của cô ấy, đôi con ngươi trong vắt của Kiều
Nghiên chớp chớp, do dự nhiều lần, cuối cùng thả kiếm xuống, hạ
giọng nói:
“Hoàng Hậu nương nương.”
“Muộn thế này vẫn còn
luyện kiếm, không cảm thấy mệt sao?”
Tôi cười cười đi đến,
đón lấy cây kiếm từ trong tay cô ấy, búng một cái ở trên sống kiếm,
lắng nghe tiếng kiếm vang:
“Quả nhiên là cây kiếm
tốt, sư phụ ngươi truyền cho ngươi đúng không?”
Kiều Nghiên lắc lắc đầu
nói:
“Là cha tôi.”
Rồi bổng nhiên cắn chặt
môi lại nói:
“Hoàng Hậu nương nương,
người là người tốt, tôi tuyệt đối không thể giết người đâu.”
“Hả !”
Tôi có chút thất thanh, hỏi
tiếp theo:
“Thế ngươi phải giết ai?”
Kiều Nghiên cúi đầu vê
góc áo của mình, kìm nén cả buổi, đột nhiên nói:
“Hoàng đế!”
Tiếng nói này của cô ấy
có hơi to, tôi lo sợ thay cho cô ấy, sau khi nhìn thấy khắp bốn bề
không có kinh động gì khác, tôi nhìn về cô ấy cười nói:
“Sao lại muốn giết Hoàng
đế?”
Kiều Nghiên do dự một
hồi, sau cùng nghiến răng mở miệng:
“Cha tôi lúc còn trẻ tuy
rằng ở trên giang hồ có phiêu bạt mấy năm, nhưng sau khi lấy mẹ tôi
sinh ra tôi, đã ở gần kinh thành làm ruộng để sống, cuộc sống rất an
nhàn, nhưng năm trước, có một số người trong cung đến, nói là muốn
trưng cầu ruộng nhà tôi làm ruộng của Hoàng Trang. Cha tôi vốn có
tính nóng, lại có chút võ công, nào đâu có đồng ý khuất phục, liền
cùng họ cãi nhau, nào ngờ những người đó bắt lấy cha tôi đánh cho
một trận, nói cái gì ngỗ nghịch phạm thượng, còn cải nữa sẽ là
tội lớn liên luỵ cửu tộc. Cha tôi tuổi đã cao, cũng chống không lại
họ người đông, bị họ đánh sống chết, vừa bệnh vừa tức, không đến
nữa năm đã từ trần. Không có ruộng vườn, lại không có cha, cuộc sống
gia đình tôi thực sự không qua được nữa, vừa đúng lúc trong cung chiêu
mộ cung nữ, mẹ tôi liền đưa tôi tống tiến. Tôi từ nhỏ có học cùng
cha mấy năm kiếm pháp, cho nên đem cây kiếm này của cha dùng khi trẻ
để trong khăn gói lén mang vào cung.”
Kiều Nghiên nói, trong
mắt có chút lấp lánh nước mắt:
“Mấy ông quan đó vẫn
thường nói phải yêu dân như con, phải hiểu và thông cảm dân tình, đều
là nói bừa! Nhà chúng tôi lẽ nào không phải là dân sao? Đem chúng tôi
ép đến không có đường thoát, họ nào có hiểu và thông cảm cho gia
đình chúng tôi? Tôi hận chết những ông quan lớn ở trên cao, tôi phải
luyện kiếm cho giỏi, tôi phải giết thiên tử của Đại Võ, để cho họ
biết lợi hại của người dân không được họ để trong mắt!”
“Tuỳ Hành Doanh làm việc
cũng không ra gì cả, lại để cho cây kiếm to thế này mang vào được
đây.”
Tôi vừa chăm chỉ nghe, tiện
mồm cảm thán, đợi Kiều Nghiên nói xong, nắm lấy tay của cô ấy vỗ
nhẹ lên lưng bàn tay của cô ta nói:
“Kiều Nghiên, ngươi có
nghĩ qua điều này chưa, nếu như ngươi đi thích sát Hoàng đế, cho dù
thành công hay không thành công, bị bắt rồi, mẹ ngươi làm sao đây? Có
phải là sẽ bị liên luỵ không?”
Kiều Nghiên ngẩng người
ra, cúi đầu xuống không có tiếng nói.
Tôi thở ra một hơi nói:
“Huống hồ ngươi trước sau
giết không được người đó.”
“Cái gì?”
Kiều Nghiên có chút kinh
ngạc, ngẩng đầu nhìn tôi:
“Cha tôi nói bộ Bạch Vân
kiếm pháp này là được một vị thế ngoại cao nhân truyền thụ cho,
trong giang hồ hiếm gặp địch thủ, chỉ cần nắm lấy cơ hội gần gũi,
lẽ nào vẫn không giết được một Hoàng đế trong thâm cung ăn sung mặc
sướng sao?”
Tôi nhìn cô ấy cười
cười, lùi về sau một bước:
“Dùng chiêu kiếm lợi hại
nhất của ngươi chém ta xem, không cần phải sợ, cứ lấy ra hết mười
thành công lực đi.”
Kiều Nghiên càng thêm kinh
ngạc:
“Hoàng Hậu nương
nương....”
Tôi nhìn về cô ấy gật
gật đầu:
“Không sao cứ chém đi.”
Kiều Nghiên nhấc nhấc cây
trường kiếm trong tay, thét nhẹ một tiếng:
“Tôi đến đây.”
Sau đó một đường kiếm
đưa đến.
Đường kiếm này của cô
ấy quả nhiên là một chiêu lợi hại nhất trong bộ kiếm pháp, không chỉ
bao gồm khí thế ép người, mà còn chứa vô số chiêu ở phía sau, kiếm
còn chưa đến, một trận kiếm phong lẫm liệt đã thổi vào đến bên má
tôi.
Thân kiếm trắng bạc công
đến trước mắt, tôi giơ nhẹ ngón tay.
Kiều Nghiên nhìn như không
thể tin, một đường kiếm uy lực không gì sánh bằng được của cô ấy đã
bị tôi dùng hai ngón tay kẹp dính, có chút lắp bắp:
“Điều này....điều
này....sao có thể được....”
Tôi duỗi tay, nhẹ nhàng
đem trường kiếm đẩy đến trước mặt cô ấy:
“Đây là khoảng chênh lệch
giữa chúng ta, khoảng cách giữa Hoàng đế và ta, chỉ cần so sánh đều
này.”
“Hoàng đế?”
Kiều Nghiên đã có chút
hồi phục trở lại tinh thần:
“Hoàng đế cũng biết võ
công sao, võ công của ông ấy như thế nào?”
Tôi dừng lại một lát,
trước mắt hiện ra đôi mắt sâu đen không đáy của Tiêu Hoán:
“Thâm bất khả trắc.”
Kiều Nghiên có chút
ngẩng người ra, tôi nhẹ nhàng vỗ lên vai của cô ấy an ủi:
“Cho nên cứ cho rằng ngươi
tránh được tất cả ngự tiền thị vệ, cùng Hoàng đế gần trong gang
tấc, ngươi cũng không có tí nào chắc thắng.”
“Nhưng....”
Kiều Nghiên giống như vừa
tĩnh giấc mơ, vùng vẫy nói.
“Đem sự việc này quên đi,
buổi tối ngủ không được, ngươi vẫn có thể đến đây luyện kiếm, nếu
như sự việc ngươi có kiếm bị người khác phát hiện, ngươi sẽ nói
cùng hắn là ta thưởng cho ngươi.”
Tôi nhìn về cô ấy cười
cười, quay người chuẩn bị đi, nói chuyện hết cả buổi, thật tình phải
đi tìm bình nước uống.
“Hoàng Hậu nương nương,”
Kiều Nghiên ở phía sau
gọi tôi lại:
“Người hận vạn tuế gia
đúng không?”
“Hả?”
Tôi quay đầu lại ngạc
nhiên.
“Người có hận vạn tuế
gia không, con người của người tốt thế này, ông ấy lại đối với người
không tốt, người có hận ông ấy không?”
Kiều Nghiên hỏi tôi.
Người tôi tốt vậy sao,
nghĩ đến vẫn là lần đầu tiên có người nói tôi là người tốt, câu
nói này nếu như bị Tiểu Sơn nghe được, cô ấy sẽ là người đầu tiên
đưa ra phản đối, sau đó đem ra những việc xấu tôi từ nhỏ đến lớn
chỉnh lại cô ấy nói ra.
Tôi cười cười:
“Kiều Nghiên, quả thực
có lúc, lòng người thật không như tưởng tượng, thích thì có thích,
hận thì có hận, có nhiều lúc, chúng ta thật không biết bản thân rốt
cuộc đang nghĩ những gì, rốt cuộc là thích hay hận, có lẽ là vừa
không có thích cũng không có hận.”
Tôi không biết tiểu cô
nương suy nghĩ đơn thuần này nghe hiểu được không, dưới ánh trăng, cô
ấy đang chau mày.
Tôi lại nhìn cô ấy cười,
quay người đi trên hành lang dài dài, trong hành lang rất tối, thân thể
dần dần chìm vào bóng tối, đi hết một hồi quay đầu lại, Kiều Nghiên
vẫn như cũ đứng trong ánh trăng rải đầy mặt đất như sương, trong rõ
bóng hình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn