Đêm khuya
Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2014
Tình hình vẫn như cũ chưa
thấy chuyển biến, cả mùa hè như chưa vượt qua được phân nữa, Thân Ý
Ung trước lúc vãn thiện ngày hôm nay phái người đến mời tôi đến Dực
Khôn Cung dự yến.
Tôi mĩm cười nghiền ngẫm
biểu lộ tình cảm cung kính trên mặt người cung nữ của cô ấy phái
đến, nghĩ đây có lẽ là một hồng môn yến.
Binh đến có tướng chặn,
thuỷ đến có đất rộng, tôi dặn dò Tiểu Sơn tối nay không đến ngự
thiện phòng gọi thiện, liền mang theo Kiều Nghiên đi.
Dực Khôn Cung giơ chân lên là
đã đến, đi vào tiền điện cao và rộng, Thân Ý Ung từ sớm đã bố trí
một bàn giai hào, nhìn thấy tôi vừa vào cửa, vội vàng đi đến đón:
“Thần thiếp tham kiến Hoàng
Hậu nương nương.”
Tôi vội vàng đỡ cô ấy
dậy:
“Tỉ tỉ làm gì vậy,
giữa tỉ muội chúng ta còn phải xem như người ngoài sao, huống hồ ở
đây lại không có người ngoài.”
Thân Ý Ung mĩm cười đứng
lên:
“Cho dù Hoàng Hậu nương
nương và thần thiếp thân cận nhau, đây là lễ thức trên dưới, cũng
không thể không giữ. Nương nương dù sao vẫn là nương nương.”
Tôi cũng cười nói tiếp
theo:
“Tỉ tỉ quá cẩn thận,
theo tình cảm chị và tôi, còn nhắc đến chi những điều này làm gì.”
Thân Ý Ung tiếp tục nói:
“Thực tình từ lâu thần
thiếp đã muốn mời Hoàng Hậu nương nương đến nói chuyện, một là bái
tạ nương nương tặng sách, hai là cũng ngưỡng mộ nghi đức của nương
nương, mong có thể cùng nương nương kể lại tâm sự.”
Tôi cùng cô ấy khách
sáo, hai người chúng tôi đã vào chổ ngồi.
Thân Ý Ung chỉ mời tôi,
ba vị tài nhân trong Dực Khôn Cung tự nhiên cũng đến.
Bàn tiệc bắt đầu, Thân
Ý Ung và ba vị tài nhân luân phiên hướng về tôi kính rượu. Khi chuyển
đến Võ tài nhân, cô ấy trước tiên là ngẩng đầu liếc nhanh tôi một
cái, sau đó rất nhanh cúi đầu đưa ly rượu đến:
“Hoàng Hậu nương nương
mời.”
“Ồ! Võ tài nhân mấy
ngày nay vẫn khoẻ chứ? May y phục mới rồi sao?”
Tôi cười nhạt hỏi cô ấy.
“Không dám, không dám,
thần thiếp không dám.”
Cho rằng tôi lại muốn
chỉnh lý cô ta, Võ tài nhân vội vàng lắc đầu.
“Không dám cái gì, không
dám may y phục mới hả?”
Tôi cười.
“Ơ?”
Võ tài nhân ngây người
ra.
Đùa thì cũng đùa đủ
rồi, tôi cười cười đi đến đón ly rượu trong tay cô ấy.
“Nương nương, không thể
uống.”
Kiều Nghiên đứng ở phía
sau tôi bổng nhiên xoải tay giật lấy ly rượu, giơ lên trước mắt nhìn
nhìn rồi nói:
“Có độc.”
“Hả? Kiều Nghiên biết
cách phân biệt độc sao?”
Tôi có chút bất ngờ
hỏi.
“Bẩm nương nương, lúc nhỏ
tôi có học cùng cha chút bí quyết hành tẩu giang hồ.”
Nói rồi cô ấy đem ly
rượu cho tôi xem:
“Trên mặt rượu này hiện
ánh lân tinh, nhìn qua là biết có độc.”
Góc nhìn hơi thay đổi
một chút, quả nhiên đã có thể nhìn thấy được trên mặt rượu trong
suốt phản xạ ra ánh lân tinh đạm lam. Tôi gật gật đầu:
“Hoá ra đơn giản thế
này.”
Bên kia người Võ tài nhân
đã quỳ xuống một cái ùm:
“Nương nương, không phải
tôi hạ độc....không phải tôi hạ độc....tôi không dám, nương nương....”
Vì kinh hãi, trong tiếng
nói có mang theo tiếng khóc.
“To gan! Ngày hôm đó Hoàng
Hậu nương nương chỉ là hơi phạt cảnh cáo ngươi một chút, vậy mà ngươi
bỏ độc gia hại nương nương, thật là lòng như rắn rết.”
Thân Ý Ung xưa nay khoan
dung rộng lượng đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, vẽ mặt giận dữ, nhìn về
phía tôi nói:
“Nương nương, hôm trước sau
khi người ở ngự hoa viên phạt cảnh cáo Võ tài nhân, quay trở về cô
ấy đã khóc kể với tôi, nói cái gì nương nương lòng dạ hẹp hòi, nhai
xử tất báo. Tôi lúc đó đã xử phạt cô ấy rồi, vì không muốn để cho
nương nương vì việc nhỏ này hao phí tinh thần, đã không có nói với
nương nương, nào ngờ cô ấy ngày hôm nay lại dám gia hại nương nương,
thật là không biết điều!”
Thân Ý Ung lòng đầy căm
phẩn nói, tôi lại nghe rõ ý thật của cô ấy, cô ta biết Võ tài nhân
đắc tội với tôi, có lẽ là cũng đoán được tôi đã rõ ở phía sau tất
cả là do cô ta đang ngầm giở trò, vì để bày tỏ cô ấy còn muốn cùng
tôi chung sống hoà bình, cô ta đã đem người Võ tài nhân này đẩy ra
làm người thế tội, một là để tôi tan cơn giận, hai là để bỏ xe giữ
tướng, để tôi không cần phải đuổi đánh đến cùng, được người tha để
mà tha người.
Đây là ý của cô ta, hay
là ý của cha cô ấy? Tôi nghe nói cha cô ấy khoảng thời gian gần đây
thái độ khác hẳn hơn trước nhiều, rất thân cận đi cùng phụ thân tôi.
Tôi thầm thở nhẹ một
hơi:
“Thế thì tỉ tỉ nói xem,
cần phải xử lý người Võ tài nhân này như thế nào?”
“Đương nhiên là bẩm rõ
sự thật cho thái hậu nương nương biết, tặng cô ấy tam xích bạch linh,
gia hại nương nương, đương nhiên là ‘tội chết’!”
Lời nói của Thân Ý Ung
kiên quyết dứt khoát.
Võ tài nhân tê liệt ngồi
ở một bên sợ đến ngây người vừa nghe nói đến hai chữ “tội chết”,
liền nói lớn lên:
“Đức phi nương nương,
người lòng dạ quá tàn nhẫn, hôm đó....hôm đó....hôm đó người nói
với tôi như thế nào....”
Vừa nói vừa khóc hu hu,
rồi cũng nói không ra lời nữa.
Tôi vỗ lên mặt bàn nhìn
vào Võ tài nhân đang ngồi ở trên đất khóc đến co giật, lông mày đậm
đà mượt mà run rẫy run run, ngẩng đầu nói:
“Tỉ tỉ, Võ tài nhân tuy
rằng đáng ghét, nhưng suy cho cùng tôi cũng không việc gì, nếu không
thì tỉ tỉ phải bỏ sức ra cho tôi một cái thể diện, sự việc hạ độc
này, thì không thể phơi bày ra được. Người Võ tài nhân này, hôm khác
tôi sẽ nói cùng mẫu hậu tôi không thích cô ấy, đem cô ta biếm nhập
lãnh cung là được rồi, tỉ tỉ thấy thế nào?”
“Nương nương trạch tâm nhân
hậu, càng làm cho những kẽ tiểu nhân bỉ ổi này đáng xấu hổ.”
Thân Ý Ung biết tôi đã
đồng ý cùng cô ấy tiếp tục chung sống hoà bình, thở nhẹ một hơi, cô
ấy có lẽ cũng không muốn giết người, biểu hiện trên mặt nhẹ nhõm đi
rất nhiều.
Trãi qua lần giày vò này,
nhìn thấy mỹ tửu giai hào khắp bàn, tôi cũng không còn hứng thú
nữa, đang muốn rời chổ quay trở về cung. Bên ngoài có một tiểu thái
giám bổng nhiên xông vào, chạy thẳng vào trong điện hét lớn:
“Không hay rồi, không hay
rồi, vạn tuế gia không hay rồi....”
Tôi chấn chỉnh lại phiền
muộn, quát hắn:
“Cái gì mà không hay, câu
nói không hay này cũng có thể tuỳ tiện nói được sao?”
Tiểu thái giám đó vội
đến ngay cả lễ cũng không biết làm, đã đứng ở cửa điện tiếp tục
hét lớn, hơi thở phì phì:
“Thật....thật....không hay
rồi, Dưỡng Tâm Điện..., Dưỡng Tâm Điện có người nhìn thấy vạn tuế
gia thổ huyết ngã hôn mê rồi....nguy rồi....”
“Cái gì?”
Tôi đứng phốc dậy, quay đầu
nhìn thấy Thân Ý Ung cũng là một bộ mặt kinh hoàng, tôi và cô ấy
nhìn nhau một cái, đồng thời tranh nhau chạy ra cửa phòng, khỏi phải
nói hắn là chồng của hai chúng tôi, nếu như Tiêu Hoán xãy ra chuyện
gì, ai cũng không biết được ngày mai đế quốc này sẽ ra sao.
Tin này xem ra là đã lan
truyền rất nhanh, khoảng thời gian này vừa có tai biến vừa có đánh
trận, vốn đã ầm ĩ đến lòng người lo sợ không yên, bây giờ lại xãy
ra sự việc này, đám thái giám cung nữ càng thêm chạy loạn khắp nơi,
vừa có tiếng kêu thái y viện ngược về phía huyền vũ môn, vừa có
tiếng hét xong rồi xong rồi phải về nhà thôi.
Tôi đi đến trên con đường
có mái che, đã nhìn thấy đến một đám người đang kinh sợ gọi nhau
chạy qua chạy lại.
Không có thời gian quản
chuyện khác, tôi đứng ở trong con đường có mái che hét lớn lên:
“Tất cả chạy đi đâu?
Trời còn chưa sập mà!”
Nhìn thấy là tôi, họ
dần dần bình tĩnh lại, thì thầm nói nhỏ với nhau:
“Hoàng Hậu nương nương, Hoàng
Hậu nương nương.”
“Tất cả quay về chổ cho
ta, còn chạy loạn lên nữa, bắt lấy đánh 20 trượng.”
Tôi nghiêm giọng nói.
“Nghe Hoàng Hậu nương
nương sai bảo, tất cả quay về đi.”
Ở cuối con đường có mái
che Hồng Thanh đang dẫn theo một đội ngự tiền thị vệ, người còn chưa
đến nơi đã có tiếng hét.
Nhìn thấy đến ngự tiền
thị vệ mang đao, những người đó vội vàng ôm đầu chạy về đường cũ.
Tôi đợi Hồng Thanh đi
đến, hỏi hắn:
“Việc gì vậy?”
Hồng Thanh lắc lắc đầu:
“Tôi cũng vừa nghe nói
vạn tuế gia xãy ra chuyện, mới từ nhà chạy đến.”
Hắn nhìn lướt một cái
về Thân Ý Ung ở phía sau tôi:
“Đức phi nương nương cũng
ở đây, hai vị nương nương không cần phải sợ, đi cùng tôi.”
Đến Dưỡng Tâm Điện, càng
thêm một sự hổn loạn, trong sân chen chút các lão thái y nhiều chuyện
của thái y viện, phần đông đều áo mũ không chỉnh tề, xem ra vừa bị
người trong nhà kéo đến. Hồng Thanh thẳng đường tách người ra dẫn tôi
chen vào, vào đến trong điện, đã nhìn thấy Thạch Nham khuôn mặt dũng
mãnh cầm đao đứng ở ngay cửa Đông Noãn Các, cánh cửa của Đông Noãn Các
đóng chặt, nhìn không rõ tình hình bên trong.
Tôi chen đến gần nhìn
thấy trên ống tay áo thị vệ phục của Thạch Nham đều có chút vết
máu thâm đen, tim đập liên hồi, lẽ nào Tiêu Hoán thật đã xãy ra
chuyện rồi?
Đang suy nghĩ, cánh cửa Đông
Noãn Các kêu lên một tiếng két, thái y viện chính Lệ Minh Cổ đang
xách thùng thuốc nét mặt màu xám lông mày căng thẳng đang đi ra. Ngay
cả Lệ Minh cổ cũng đã đến, xem ra lần này quả thực có chút khẩn
cấp đây.
Lệ Minh Cổ có lẽ là
quan viên của bổn triều nhàn tản nhất, tuy rằng đang dẫn dắt thái y
viện y chính của Chính Tây Phẩm, nhưng trước giờ chưa nhìn thấy ông
ấy ở thái y viện trực một ngày, ngày ngày xuất quỉ nhập thần, có
một nữa thời gian vẫn là ngao du giang hồ, bây giờ ngay cả ông ta đều
đã quay về, xem ra tình hình của Tiêu Hoán thật có chút bất ổn.
Tôi đi đến đón, chặn ngay
đường đi của ông ta:
“Lệ tiên sinh.”
Lê Minh Cổ trước lúc tôi
nhập cung có quen biết tôi, hiện tại đang cười chào nhau:
“Tiểu cô nương, ngươi cũng
đến sao?”
Tôi ho nhẹ một tiếng,
ngẩng đầu lên nhìn thấy không có ai chú ý đến chúng tôi, kéo ông ấy
đến nơi yên tĩnh của góc điện:
“Lệ tiên sinh, Tiêu..., vạn
tuế rốt cuộc thế nào rồi?”
“Hả? Câu nói này ngày
hôm nay ta đã bị người hỏi nhiều rồi, ngươi muốn ta trả lời thế nào
đây?”
Lệ Minh Cổ cười một
cách nhàn nhã, đang nhón ba cọng râu xinh ở dưới cằm.
“Lệ tiên sinh!”
Bây giờ đã là lúc nào,
còn nói nhấn, tôi thật tức cho ông ta không nói tiếp.
“Được, được, ta nói,”
Đang nói như thế, Lệ Minh
Cổ vẫn như cũ lắc lắc cái đầu từ tốn:
“Tiểu cô nương, ngươi vội
vàng hỏi thăm ta tình hình thế này, là sợ ngươi hoàng hậu này chưa
làm được mấy ngày đã thành thái hậu đúng không?”
“Có muốn nói không?”
Đối với loại người này
của ông ta, quả nhiên không thể nói tử tế được, tôi làm tư thế muốn
bỏ đi.
“Ngươi thật là muốn nghe ?”
Lệ Minh Cổ bổng nhiên
kéo lấy tôi, trên mặt có chút biểu cảm nghiêm túc.
Tôi gật gật đầu.
“Được, lấy phần giao
tình của chúng ta trước kia, ta cho ngươi biết, việc này có lẽ là
ngoài Thái Hậu ra, người khác có lẽ là không ai biết.”
Lệ Minh Cổ đang nói lại
thở dài, hạ thấp giọng nói:
“Bệnh của tiểu tử này
rất phiền phức.”
Tôi biết “tiểu tử này”
trong miệng của ông ấy nói chính là Tiêu Hoán, liền chăm chú lắng
nghe.
“Thái y viện đối ngoại
đều nói tiểu tử này thân có hàn bịnh, thực ra nếu như quả thực là
hàn bịnh còn dễ nói, chú ý điều dưỡng một chút thì không có vấn
đề gì, nhưng cái mang trong người của hắn là hàn độc.”
Lệ Minh Cổ lại nhẩn nhơ
thở một hơi:
“Thiên hạ kỳ độc băng
tuyết tình kiếp chí hàn, từ trong thai mẹ mang ra ngoài, nều như tiểu
tử này không phải học võ từ nhỏ, cộng thêm sự chăm sóc của ta, e
rằng đã sống không qua tuổi 15.”
Vừa nói vừa liên tục
lắc đầu, hơi tức giận:
“Tiểu từ này quả thực
là quá loạn rồi! Thể chất hắn vốn yếu hơn người thường, thời gian
trước cùng người đại động can qua tổn thương nội tức, cũng không mau
gọi ta về! Tự mình kê khai chút thuốc để đối phó! Còn động một
chút đã buông lỏng mấy ngày mấy đêm không nhắm mắt một chút! Ngày
nay hay rồi đấy! Làm thành thế này có vui không? Ta lại phải ngồi ở
trong cung nhìn hắn, một hai tháng nữa làm sao đi được đây! Hừ!”
Có lẽ là nghĩ đến phải
lưu lại ở trong cung buồn chán, không thể ra ngoài tiêu dao, tức đến
sợi râu giật giật.
Tôi lập tức lên tiếng,
không thể không nói ra chút lời nói giảng giải:
“Khoảng thời gian này
quá nhiều sự việc, nội ngoại giao khốn, hắn có muốn nghĩ cũng nghĩ
không được.”
Lệ Minh Cổ “hừ” lên một
tiếng, vuốt vuốt râu không nói tiếp, hoả khí có lẽ là đã tan đi một
chút.
Ông ấy bổng nhiên nhón
râu cười, vỗ vỗ lên vai tôi:
“Tiểu cô nương, nếu như
ngươi thật muốn làm thái hậu, e rằng phải mau sinh cho tiểu tử này
một đứa con trai.
Tôi ngây người ra, cười
cười:
“Đây là ý gì?”
“Là lời nói thật.”
Lệ Minh Cổ nói:
“Tiểu tử này cứ thế
này, e rằng sống không được mấy năm nữa, ngươi không mau sinh, thái hậu
này là hướng về đâu?”
Đang nói chuyện, cánh
cửa của Đông Noãn Các lại mở ra một tiếng két, Đỗ Thính Hương đi ra,
nhìn dưới ánh đuốc hai mắt cô ấy phù đỏ, giống như là đã khóc, hạ
thấp giọng nói với Thạch Nham:
“Hoán ca ca nói quá ồn,
cho phép số người này đi hết.”
Thạch Nham lập tức nghiêm
giọng nói với số người bên ngoài:
“Vạn tuế gia khẩu dụ,
hôm nay mọi người về đi.”
Thạch Nham tướng người
cao to, giọng nói cũng không nhỏ, sau một tiếng hét ngắn này, người tản
đi về đường cũ không ít, tôi nhìn lướt qua một cái, thấy Thân Ý Ung
và không ít hậu phi y như cũ ở trên bậc thềm ngoài điện, còn chưa
muốn rời đi.
Bây giờ chính là lúc
các vị hậu phi biểu hiện cửa ải tình yêu của mình đối với người
chồng hoàng đế, có phải chăng tôi cũng nên học theo tiếp tục giữ ở
đây?
Có điều tuy rằng hiện
tại là đầu mùa hè, hạt sương trong đêm cũng là rất nặng, lẽ nào tôi
thật muốn ngu ngốc học theo những người con gái đó ngồi cả buổi tối
ở dưới bậc thềm sao?
Còn chưa quyết định
được, Lệ Minh Cổ đã nắm lấy cánh tay tôi:
“Tiểu cô nương, ngươi đã
đến rồi, sao không đi vào thăm tiểu tử đó?”
Nói rồi kéo cánh cửa
Đông Noãn Các ra, một cái hất tay đã đẩy tôi vào bên trong.
“Không cần, Lệ tiên sinh,
không nghe tuyên...”
Câu nói của tôi còn chưa
dứt, cả người tôi đã bị đẩy vào trong.
Cánh cửa ở phía sau lưng
đóng lại nhanh chóng, cái lão đại thúc này! Tôi đảo đảo tròng mắt,
đành phải chỉnh lại dung mạo có chút rối loạn xác xơ, đang thăm dò
đi vào bên trong một bước.
Trong noãn các không có
ai khác, rất yên tĩnh, ánh nến có chút u tối, chiếu đến bên màn
trướng bóng tối lố nhố, trong không trung có mùi thảo dược đậm đặc.
Tôi đợi một hồi, vẫn
không nghe đến giọng nói nào khác, liền chầm chậm đi vào bên trong.
Chuyển qua khung cửa
phòng trong, đã có thể nhìn thấy chiếc giường đang treo màn trướng
màu lam, không như với sự xa hoa của hậu điện tẩm cung, chiếc giường
ngủ này của Tiêu Hoán thường dùng mộc mạc ở ngoài chổ dự đoán.
“Hương nhi?”
Tiêu Hoán ở trên giường
bổng nhiên cất tiếng nói, giọng nói rất khẽ:
“Không phải là đã nói
nàng cũng không cần lưu lại ở đây …, về cung nghĩ ngơi đi.”
Tôi dừng lại bước chân,
sau đó đi vào trong phòng, chuyển đến trước giường trước tiên hành
lễ:
“Vạn tuế, là thiếp.”
Đối diện một sự im
lặng, ngăn cách một hồi, Tiêu Hoán mới ho nhẹ cười cười:
“Hoá ra là hoàng hậu...,
miễn lễ.”
Tôi tạ ơn rồi đứng dậy,
bấy giờ mới nhìn thấy Tiêu Hoán đang dùng tay chống nữa người ngồi
dậy, sắc mặt nhợt nhạt ghê người, mái tóc dài có chút rối loạn
xác xơ rải ở lông mày, lộ ra trên vạt áo màu trắng bên trong bị nhăn,
còn có chút vết máu loang lổ.
Bộ dáng hắn thế này, quả
là có chút nhếch nhát, tôi chỉ nhìn một chút, rồi đem ánh mắt dời
đi.
Có lẽ là cũng cảm thấy
khó xữ, Tiêu Hoán đem thân hình dựa vào thành giường, cười cười:
“Hoàng hậu sao lại vào
đây?”
“Không phải tôi tự mình
vào đây, là Lệ tiên sinh đẩy tôi vào....”
Tôi buột miệng giải
thích, bổng nhiên có chút xót xa, tôi đang vội cùng hắn giải thích
cái gì?
May mà Tiêu Hoán cũng
không có nhận ra, cười nói:
“Là như vậy.”
Sau khi nói xong câu nói
này, sự trầm lắng léo dài, ngọn nến mờ nhạt đầu giường đang bốc
cháy lách tách lách tách, nhảy lên hai cái.
Ghê gớm thay bầu không
khí nặng trĩu, tôi chờ đợi, rồi mở miệng nói trước:
“Sao vậy..., vạn tuế sao
không cẩn thận thân thể, để trở thành như thế này vậy?”
“Việc này,”
Hắn ngẩng người một hồi
lâu, rồi cười nói:
“Không có việc gì cả,
chỉ là vừa đúng lúc một tiểu thái giám gặp phải sợ quá, kêu thét
lên đã chạy đi, ta kêu không được hắn..., kết quả đã kinh động nhiều
người thế này.”
Tôi không suy nghĩ lên
tiếng nói:
“Nói như vậy, nếu không
bị người nhìn thấy, sự việc này đã bị giấu diếm rồi đúng không?”
Hắn lại ngẩng người một
hồi, rồi cười cười:
“Gần đây quá nhiều việc,
không cần thiết có thêm phiền phức nữa.”
Tôi cười, trong ngữ khí
vô tình mang theo chúc châm biếm:
“Vạn tuế thật là tâm hệ
thiên hạ, cúc cung tận tuỵ.”
Hắn cười cười, ngẩng
mặt lên nhìn tôi:
“Có hoàng đế nào không
vì dân cúc cung tận tuỵ không? Đây là bổn phận, hoàng hậu quá khen.”
Nơi sâu thẫm trong đôi mắt
đen quá mức của hắn vẫn là một sự lạnh buốt, nhìn người rất không
dễ chịu.
Tôi tránh khỏi ánh mắt
của hắn, bổng nhiên cảm thấy có chút không kìm được, nghĩ cũng không
nghĩ đến, mở miệng nói:
“Dù thế nào Lệ tiên sinh
đã nói rồi, người sống không còn được mấy năm, từ ngày hôm nay trở
đi, không cần cho tôi uống thuốc ngừa thai nữa, tôi muốn trước lúc
người chết sinh cho người một đứa con trai.”
Ánh mắt của hắn lại
dời đến trên khuôn mặt tôi lần nữa, tỏ ra bất ngờ, lại là một sự
yên ắng, ở dưới vũng nước sâu, nhìn không thấy điều thắc mắc nào.
Hắn cứ dùng ánh mắt như
thế chăm chú nhìn về tôi bất động, lúc tôi cho rằng hắn sẽ nói “ta
làm sao biết được đó có phải là con trai của ta”, hắn lại nhẹ nhàng
cười lên:
“Được, ta cũng muốn có
thể nhìn thấy con trai của ta.”
“Nhất ngôn đã định.”
Tôi vội vàng nói.
“Ừ....nhất ngôn đã
định.”
Hắn ho nhẹ, cười cười,
có lẽ là có chút mệt rồi, nhắm mắt lại dựa đầu vào thành giường.
Trong sân cũng rất yên
tĩnh, bốn bề chỉ còn thừa lại tiếng thở có chút mất trật tự của
hắn. Tôi nhìn nhìn dưới ánh nến, khuôn mặt của hắn giống như là
càng thêm trắng bệch, đem đầu quay về phía ngoài cửa sổ.
Hai người không có gì để
nói như vậy, cho dù có ngồi cùng nhau, lời nói nói ra, cũng chỉ là
làm tổn thương cho nhau.
Cảm giác giống như là xa
cách rất lâu, hắn cuối cùng cũng mở miệng:
“Hoàng hậu có thể lui
được rồi.”
Tôi gật đầu đứng dậy,
tạ lễ quay người đi về phía bên ngoài.
“Đi về ăn chút gì, không
nên để bụng không đi ngủ, để tránh ban đêm phải thức dậy.”
Đợi tôi đi được hai bước
hắn bổng nhiên nói ở phía sau tôi.
“Người làm sao biết tôi
chưa ăn tối?”
Tôi quay đầu có chút
ngạc nhiên.
“Sắc mặt không tốt..., ta
cũng hiểu chút y thuật.”
Hắn giống như là đang
cười.
“Ừ, nhớ rồi.”
Tôi lại gật gật đầu,
cười cười, thấy hắn không nói gì nữa, liền đi ra.
Đỗ Thính Hương đợi ở
ngoài cửa, nhìn tôi cười cười, tôi cũng nhìn về cô ấy cười cười,
xuyên qua chính điện đi đến dưới bậc thềm, phi tần chờ đợi ở đây
trước kia có lẽ là đã bị Thạch Nham đuổi đi rồi, cả một sân vườn
trống trơn, tôi ngẩng đầu nhìn ánh trăng non cong cong vừa lên đến giữa
bầu trời, nghe đến trong góc vườn tiếng kêu sầu của côn trùng mùa
hè, bổng nhiên nghĩ đến, tại sao tôi lại có thể gã cho một người như
thế này?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn