23-HEO CỤC MỊCH LẤY VỢ
Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2007
Heo cục mịch đưa cô nàng heo về đến thôn trang Hạnh Phúc, heo cục mịch đi ở phía trước, cô nàng heo đi ở phía sau. Heo cục mịch đi được vài bước, lại quay đầu nhìn cô nàng heo, càng nhìn trong lòng càng vui.
“Anh đi mau đi, việc gì quay đầu lại hoài vậy?”
Cô nàng heo nũng nịu làm ra vẽ giận dỗi dùng khăn đội đầu đỏ làm mạng che mặt.
“Hì hì” Heo cục mịch cất tiếng cười ngây ngô, “nàng đã biết tên của tôi, còn tôi vẫn chưa biết tên của nàng!”
“Em tên là heo xảo xảo.”
“Hay quá!” Heo cục mịch nói tiếp theo, “nàng tên xảo xảo, tôi tên cục mịch, nàng khéo tôi ngốc, trời sinh một đôi.”
Heo xảo xảo đẩy anh ta ra: “ai cùng anh là một cặp trời sinh? Anh nhìn xem chiếc xe đó trên sườn dốc bị làm sao vậy?”
Heo cục mịch nhìn theo hướng chỉ của heo xảo xảo, thấy một chiếc xe chở đầy ngủ cốc đang đứng trên sưòn dốc, lúc thì lên, lúc thì xuống, chính là lên không nổi đoạn dốc đó.
“Tôi đi xem xem!” Heo cục mịch chạy về hướng chiếc xe đó.
“Heo cục mịch đến đây!”
“Heo cục mịch giúp chúng tôi đẩy một tay đi!”
Kéo xe là bảy bảy bốn mươi chín con chuột, từ khi đàn chuột gặm sách của tiểu thư mèo meo meo, sau khi đổi xong suy nghĩ, liền đến thôn trang Hạnh Phúc an cư lập nghiệp, khoai hoang trồng trọt. Số ngũ cốc trồng được thu hoạch lần này, ngoài số ngũ cốc lưu lại đủ để ăn, vẫn còn số ngũ cốc dư ra kéo đến chợ đi bán, số ngũ cốc trên xe quá nhiều, gặp phải đoạn đường dốc, thế là bảy bảy bốn mươi chín con chuột cùng nhau kéo, nhưng làm cách nào cũng kéo không nổi.
“Chuẩn bị__” Heo cục mịch triển khai tư thế đẩy xe, “tôi sắp bắt đầu đẩy đây!”
Heo cục mịch xữ dụng hết sức lực toàn thân, đẩy xe lên dốc.
“Lên rồi, lên dốc rồi!”
Đàn chuột reo hò.
“Sức lực của heo cục mịch khoẻ quá!”
Nghe lời tán dương của đàn chuột, heo cục mịch khắp người nhẹ nhõm, đẩy càng hăng hơn.
“Xuống dốc rồi, đừng đẩy nữa!”
Heo cục mịch không nghe thấy, anh ta chỉ lo tự mình hô khẩu hiệu cho mình.
“1, 2, cố lên!”
“1, 2, cố lên!”
Chiếc xe chở lương thực chạy nhanh như bay, đem bảy bảy bốn mươi chín con chuột ném đi 4 hướng.
“Ây da chân của tôi trẹo rồi!”
“Đau quá đi, cổ của tôi gãy rồi.”
Đàn chuột vừa khóc vừa la, sau cùng đồng thanh chửi heo cục mịch, “con heo ngốc này, cả người toàn sức lực ngốc!”
Heo cục mịch tự biết mình đã chuốc lấy hoạ, khó khăn lắm mới làm cho chiếc xe đang chạy nhanh dừng lại.
Bảy bảy bốn mươi chín con chuột đương nhiên là không thể kéo xe được nữa rồi, chú heo cục mịch để cho họ leo lênxe, “tôi kéo các bạn đến chợ.”
“Heo cục mịch, bạn thật tốt!”
Đàn chuột đã quên đi nổi đau vết thương, vui mừng leo lên xe, chú heo cục mịch không nghĩ một hơi, liền kéo xe đến chợ.
“Ôi, tân nương của tôi đâu?”
“Anh nói cái gì?” ?Tai của đàn chuột đều dựng đứng lên, “tân nương của anh?”
“Các bạn cho rằng tôi nói khoác sao? Cô ấy tên Heo xảo xảo.”
“Cô ấy ở đâu, sao chúng tôi không gặp vậy?”
“Cô ấy bây giờ đang ở trên đường.” Chú heo cục mịch tung chânchạy về đường cũ, “tôi đi tìm cô ấy đây.”
Tại đoạn đường lên dốc, heo cục mịch tìm được heo xảo xảo, cô ấy đang ngồi ở bên đường bực tức.
“Xin lỗi, để nàng đợi lâu.”
Heo xảo xảo quay người, dùng lưng đối diện anh ta.
“Nàng giận sao?” Heo cục mịch cười làm lành, “thật ra rất nhanh đã có thể trở về, nhưng đáng trách sức lực của tôi quá khoẻ….”
Chú heo cục mịch đem sự việc vừa rồi trước tiên là giúp đàn chuột đẩy xe, sau đến lại giúp họ kéo xe, nói một cách rõ ràng cho heo xảo xảo nghe. Cô nàng heo xảo xảo cười đến không còn tức giận, cô ấy bây giờ không còn tức giận nữa, trong lòng thậm chí còn có một chút vui, cô ấy đã phát hiện tân lang của cô ấy tuy rằng không đẹp trai như trong lòng cô ấy mong đợi, nhưng tấm lòng anh ấy tốt, cô ấy đã có chút thích anh ta rồi.
Cô nàng heo xảo xảo đứng dậy nói: “đi thôi, chúng ta đi về nhà.”
Thấy cô nàng heo xảo xảo không còn tức giận nữa, chú heo cục mịch vui mừng hát lên:
Lạc lạc lạc, lạc lạc lạc,
Đang dẫn tân nương về nhà đây,
Không đánh trống, không gõ chiêng,
Thân thân ái ái ta với nàng.
“Chích, chích, chích, là heo cục mịch đang ca hát đấy.”
Bảy chú gà con___gà do, gà rê, gà mi, gàfa, gà sol, gà la, gà si không biết từ nơi nào chui ra.
“Do, rê, mi, fa, sol, la, si, các em sao lại ở đây?”
Đàn gà con không để ý lời nói của heo cục mịch, vây quanh cô nàng heo xảo xảo kêu ríu ra ríu rít, “anh heo cục mịch cô ấy là ai vậy?”
“Tôi đang hỏi các em, sao lại đến nơi xa thế này? Mẹ các em có biết không?”
“Mẹ không biết.” Một con gà nhỏ nhất gà si nói, “chúng em là đuổi theo một con bướm chạy đến đây.”
“Mẹ các em nhất định là đang lo lắng đây.” Heo cục mịch nói nhỏ với heo xảo xảo, “chúng ta phải dẫn chúng nó về nhà.”
Cô nàng heo xảo xảo gật gật đầu, cô ấy dịu dàng nói với đàn gà con: “do, rê, mi, fa, sol, la, si, chúng ta cùng nhau về nhà chứ!”
“Chị làm sao biết được tên của chúng em, chúng em không biết chị.”
“Nhưng chị biết các em!” Cô nàng heo xảo xảo cười, “chị là heo xảo xảo tân nương của heo cục mịch.”
“Nói như vậy, heo cục mịch là tân lang rồi?
“Nói thừa!” Heo cục mịch đắc ý biết bao, cô ấy là tân nương của tôi, tôi đương nhiên là tân lang của cô ấy.”
“Hì___Heo cục mịch làm tân lang rồi, heo cục mịch làm tân lang rồi!”
Đàn gà con vây quanh heo cục mịch vừa kêu vừa nhảy.
“Đừng ồn nữa!” Heo cục mịch vội đuổi đàn gà con, “chúng ta về nhà thôi, mẹ của các em nhất định đang tìm các em khắp nơi đấy.”
“Chúng em không về nhà!”
“Chúng em không về nhà!”
Đàn gà con chạy tản ra.
Cô nàng heo xảo xảo cùng giúp đuổi theo đàn gà con, chạy đông đuổi tây, vẫn là đuổi theo không được.
Heo cục mịch mệt đến đầu đầy mồ hôi, heo xảo xảo mệt đến thở phì phì, còn đàn gà con thì lại rất vui.
“Làm sao bây giờ đây?” Heo xảo xảo nói, “chúng ta làm sao mới có thể đem những gà con tinh nghịch này dẫn về nhà đây?”
“Nàng nói dẫn về nhà?” Chú heo cục mịch thoángchốt đã có cách, “do, rê, mi, fa, sol, la, si, các em thích ăn gì?”
Đàn gà con đồng thanh trả lời “Hạt mè.”
“Được, các em đợi ở đây, tôi sẽ đi mua cho các em.”
Không bao lâu sau, heo cục mịch mua hạt mè trở về.
“Anh heo cục mịch, mau lấy hạt mè cho chúng em ăn đi!”
“Sẽ cho các em ăn.” Heo cục mịch nói nhỏ với heo xảo xảo, “nàng nhìn xem, đàn gà con tinh nghịch lập tức sẽ ngoan ngoãn đi theo tôi.”
Heo cục mịch chạy lên phiá trước, đàn gà con cũng chạy theo anh ta, xếp thành một hàng, chạy theo thật sát.
Heo cục mịch thẳng hướng chạy đến thôn trang Hạnh Phúc, chạy đến nhà của gà mẹ.
“Gà mẹ, tôi dẫn do, rê, mi, fa, sol, la, si về rồi đây!”
“Ôi, tim gan của tôi, bảo bối của tôi.” Gà mẹ vừa sợ vừa mừng chạy đến đón đàn gà con, “các con làm mẹ lo quá đi!”
Đứng nhìn gà mẹ và các con của cô ấy đang ôm chặt lấy nhau,heo cục mịch nhẹ nhàng nắm lấy tay của heo xảo xảo kéo đi ra, về đến căn nhà dưa hấu của heo cục mịch.
“Em không hiểu, những gà con tinh nghịch này sao bổng nhiên lại ngoan ngoãn đi cùng anh vậy?” Heo xảo xảo hỏi heo cục mịch, “lẽ nào trên người anh có sức hút gì đó sao?”
“Anh đâu có sức hút gì?” Heo cục mịch nói, “ý hay này là do nàng nói ra cho tôi đấy.”
“Em đưa ra ý kiến cho anh khi nào?”
“Nàng nói, bao giờ mới có thể dẫn chúng về nhà, chữ ‘dẫn’ này đã làm cho tôi nghĩ ra một cách, tôi là rắc hạt mè trên đường đi, đem chúng nó dẫn về nhà.”
Heo xảo xảo nhỏ tiếng nói: “thật ra,anh không có chút gì ngốc.”
Heo cục mịch cười chất phác: “hì hì, chỉ có nàng nói tôi không ngốc.”
Heo xảo xảo nhìn heo cục mịch, càng nhìn trong lòng càng vui.
“Cục mịch đến đây! Tôi nói cho anh nghe câu này.”
Heo cục mịch đi đến, heo xảo xảo ở bên tai anh ta nói nhỏ: “anh biết không? Bây giờ tôi đã thích anh rồi!”
“Thích tôi cái gì?”
Heo cục mịch sung sướng ve vẫy cái tai to của anh ta.
“Tuy rằng anh xấu người một chút, nhưng tấm lòng anh tốt, tuy rằng anh ngốc một chút, nhưng là ngốc đáng yêu.”
“Nói tiếp nữa nghe!”
Heo cục mịch nghe đến trong lòng ngứa tê tê, dễ chịu quá đi, anh ta còn muốn nghe nữa.
Heo xảo xảo lại nói : “Hết rồi.”
“Anh đi mau đi, việc gì quay đầu lại hoài vậy?”
Cô nàng heo nũng nịu làm ra vẽ giận dỗi dùng khăn đội đầu đỏ làm mạng che mặt.
“Hì hì” Heo cục mịch cất tiếng cười ngây ngô, “nàng đã biết tên của tôi, còn tôi vẫn chưa biết tên của nàng!”
“Em tên là heo xảo xảo.”
“Hay quá!” Heo cục mịch nói tiếp theo, “nàng tên xảo xảo, tôi tên cục mịch, nàng khéo tôi ngốc, trời sinh một đôi.”
Heo xảo xảo đẩy anh ta ra: “ai cùng anh là một cặp trời sinh? Anh nhìn xem chiếc xe đó trên sườn dốc bị làm sao vậy?”
Heo cục mịch nhìn theo hướng chỉ của heo xảo xảo, thấy một chiếc xe chở đầy ngủ cốc đang đứng trên sưòn dốc, lúc thì lên, lúc thì xuống, chính là lên không nổi đoạn dốc đó.
“Tôi đi xem xem!” Heo cục mịch chạy về hướng chiếc xe đó.
“Heo cục mịch đến đây!”
“Heo cục mịch giúp chúng tôi đẩy một tay đi!”
Kéo xe là bảy bảy bốn mươi chín con chuột, từ khi đàn chuột gặm sách của tiểu thư mèo meo meo, sau khi đổi xong suy nghĩ, liền đến thôn trang Hạnh Phúc an cư lập nghiệp, khoai hoang trồng trọt. Số ngũ cốc trồng được thu hoạch lần này, ngoài số ngũ cốc lưu lại đủ để ăn, vẫn còn số ngũ cốc dư ra kéo đến chợ đi bán, số ngũ cốc trên xe quá nhiều, gặp phải đoạn đường dốc, thế là bảy bảy bốn mươi chín con chuột cùng nhau kéo, nhưng làm cách nào cũng kéo không nổi.
“Chuẩn bị__” Heo cục mịch triển khai tư thế đẩy xe, “tôi sắp bắt đầu đẩy đây!”
Heo cục mịch xữ dụng hết sức lực toàn thân, đẩy xe lên dốc.
“Lên rồi, lên dốc rồi!”
Đàn chuột reo hò.
“Sức lực của heo cục mịch khoẻ quá!”
Nghe lời tán dương của đàn chuột, heo cục mịch khắp người nhẹ nhõm, đẩy càng hăng hơn.
“Xuống dốc rồi, đừng đẩy nữa!”
Heo cục mịch không nghe thấy, anh ta chỉ lo tự mình hô khẩu hiệu cho mình.
“1, 2, cố lên!”
“1, 2, cố lên!”
Chiếc xe chở lương thực chạy nhanh như bay, đem bảy bảy bốn mươi chín con chuột ném đi 4 hướng.
“Ây da chân của tôi trẹo rồi!”
“Đau quá đi, cổ của tôi gãy rồi.”
Đàn chuột vừa khóc vừa la, sau cùng đồng thanh chửi heo cục mịch, “con heo ngốc này, cả người toàn sức lực ngốc!”
Heo cục mịch tự biết mình đã chuốc lấy hoạ, khó khăn lắm mới làm cho chiếc xe đang chạy nhanh dừng lại.
Bảy bảy bốn mươi chín con chuột đương nhiên là không thể kéo xe được nữa rồi, chú heo cục mịch để cho họ leo lênxe, “tôi kéo các bạn đến chợ.”
“Heo cục mịch, bạn thật tốt!”
Đàn chuột đã quên đi nổi đau vết thương, vui mừng leo lên xe, chú heo cục mịch không nghĩ một hơi, liền kéo xe đến chợ.
“Ôi, tân nương của tôi đâu?”
“Anh nói cái gì?” ?Tai của đàn chuột đều dựng đứng lên, “tân nương của anh?”
“Các bạn cho rằng tôi nói khoác sao? Cô ấy tên Heo xảo xảo.”
“Cô ấy ở đâu, sao chúng tôi không gặp vậy?”
“Cô ấy bây giờ đang ở trên đường.” Chú heo cục mịch tung chânchạy về đường cũ, “tôi đi tìm cô ấy đây.”
Tại đoạn đường lên dốc, heo cục mịch tìm được heo xảo xảo, cô ấy đang ngồi ở bên đường bực tức.
“Xin lỗi, để nàng đợi lâu.”
Heo xảo xảo quay người, dùng lưng đối diện anh ta.
“Nàng giận sao?” Heo cục mịch cười làm lành, “thật ra rất nhanh đã có thể trở về, nhưng đáng trách sức lực của tôi quá khoẻ….”
Chú heo cục mịch đem sự việc vừa rồi trước tiên là giúp đàn chuột đẩy xe, sau đến lại giúp họ kéo xe, nói một cách rõ ràng cho heo xảo xảo nghe. Cô nàng heo xảo xảo cười đến không còn tức giận, cô ấy bây giờ không còn tức giận nữa, trong lòng thậm chí còn có một chút vui, cô ấy đã phát hiện tân lang của cô ấy tuy rằng không đẹp trai như trong lòng cô ấy mong đợi, nhưng tấm lòng anh ấy tốt, cô ấy đã có chút thích anh ta rồi.
Cô nàng heo xảo xảo đứng dậy nói: “đi thôi, chúng ta đi về nhà.”
Thấy cô nàng heo xảo xảo không còn tức giận nữa, chú heo cục mịch vui mừng hát lên:
Lạc lạc lạc, lạc lạc lạc,
Đang dẫn tân nương về nhà đây,
Không đánh trống, không gõ chiêng,
Thân thân ái ái ta với nàng.
“Chích, chích, chích, là heo cục mịch đang ca hát đấy.”
Bảy chú gà con___gà do, gà rê, gà mi, gàfa, gà sol, gà la, gà si không biết từ nơi nào chui ra.
“Do, rê, mi, fa, sol, la, si, các em sao lại ở đây?”
Đàn gà con không để ý lời nói của heo cục mịch, vây quanh cô nàng heo xảo xảo kêu ríu ra ríu rít, “anh heo cục mịch cô ấy là ai vậy?”
“Tôi đang hỏi các em, sao lại đến nơi xa thế này? Mẹ các em có biết không?”
“Mẹ không biết.” Một con gà nhỏ nhất gà si nói, “chúng em là đuổi theo một con bướm chạy đến đây.”
“Mẹ các em nhất định là đang lo lắng đây.” Heo cục mịch nói nhỏ với heo xảo xảo, “chúng ta phải dẫn chúng nó về nhà.”
Cô nàng heo xảo xảo gật gật đầu, cô ấy dịu dàng nói với đàn gà con: “do, rê, mi, fa, sol, la, si, chúng ta cùng nhau về nhà chứ!”
“Chị làm sao biết được tên của chúng em, chúng em không biết chị.”
“Nhưng chị biết các em!” Cô nàng heo xảo xảo cười, “chị là heo xảo xảo tân nương của heo cục mịch.”
“Nói như vậy, heo cục mịch là tân lang rồi?
“Nói thừa!” Heo cục mịch đắc ý biết bao, cô ấy là tân nương của tôi, tôi đương nhiên là tân lang của cô ấy.”
“Hì___Heo cục mịch làm tân lang rồi, heo cục mịch làm tân lang rồi!”
Đàn gà con vây quanh heo cục mịch vừa kêu vừa nhảy.
“Đừng ồn nữa!” Heo cục mịch vội đuổi đàn gà con, “chúng ta về nhà thôi, mẹ của các em nhất định đang tìm các em khắp nơi đấy.”
“Chúng em không về nhà!”
“Chúng em không về nhà!”
Đàn gà con chạy tản ra.
Cô nàng heo xảo xảo cùng giúp đuổi theo đàn gà con, chạy đông đuổi tây, vẫn là đuổi theo không được.
Heo cục mịch mệt đến đầu đầy mồ hôi, heo xảo xảo mệt đến thở phì phì, còn đàn gà con thì lại rất vui.
“Làm sao bây giờ đây?” Heo xảo xảo nói, “chúng ta làm sao mới có thể đem những gà con tinh nghịch này dẫn về nhà đây?”
“Nàng nói dẫn về nhà?” Chú heo cục mịch thoángchốt đã có cách, “do, rê, mi, fa, sol, la, si, các em thích ăn gì?”
Đàn gà con đồng thanh trả lời “Hạt mè.”
“Được, các em đợi ở đây, tôi sẽ đi mua cho các em.”
Không bao lâu sau, heo cục mịch mua hạt mè trở về.
“Anh heo cục mịch, mau lấy hạt mè cho chúng em ăn đi!”
“Sẽ cho các em ăn.” Heo cục mịch nói nhỏ với heo xảo xảo, “nàng nhìn xem, đàn gà con tinh nghịch lập tức sẽ ngoan ngoãn đi theo tôi.”
Heo cục mịch chạy lên phiá trước, đàn gà con cũng chạy theo anh ta, xếp thành một hàng, chạy theo thật sát.
Heo cục mịch thẳng hướng chạy đến thôn trang Hạnh Phúc, chạy đến nhà của gà mẹ.
“Gà mẹ, tôi dẫn do, rê, mi, fa, sol, la, si về rồi đây!”
“Ôi, tim gan của tôi, bảo bối của tôi.” Gà mẹ vừa sợ vừa mừng chạy đến đón đàn gà con, “các con làm mẹ lo quá đi!”
Đứng nhìn gà mẹ và các con của cô ấy đang ôm chặt lấy nhau,heo cục mịch nhẹ nhàng nắm lấy tay của heo xảo xảo kéo đi ra, về đến căn nhà dưa hấu của heo cục mịch.
“Em không hiểu, những gà con tinh nghịch này sao bổng nhiên lại ngoan ngoãn đi cùng anh vậy?” Heo xảo xảo hỏi heo cục mịch, “lẽ nào trên người anh có sức hút gì đó sao?”
“Anh đâu có sức hút gì?” Heo cục mịch nói, “ý hay này là do nàng nói ra cho tôi đấy.”
“Em đưa ra ý kiến cho anh khi nào?”
“Nàng nói, bao giờ mới có thể dẫn chúng về nhà, chữ ‘dẫn’ này đã làm cho tôi nghĩ ra một cách, tôi là rắc hạt mè trên đường đi, đem chúng nó dẫn về nhà.”
Heo xảo xảo nhỏ tiếng nói: “thật ra,anh không có chút gì ngốc.”
Heo cục mịch cười chất phác: “hì hì, chỉ có nàng nói tôi không ngốc.”
Heo xảo xảo nhìn heo cục mịch, càng nhìn trong lòng càng vui.
“Cục mịch đến đây! Tôi nói cho anh nghe câu này.”
Heo cục mịch đi đến, heo xảo xảo ở bên tai anh ta nói nhỏ: “anh biết không? Bây giờ tôi đã thích anh rồi!”
“Thích tôi cái gì?”
Heo cục mịch sung sướng ve vẫy cái tai to của anh ta.
“Tuy rằng anh xấu người một chút, nhưng tấm lòng anh tốt, tuy rằng anh ngốc một chút, nhưng là ngốc đáng yêu.”
“Nói tiếp nữa nghe!”
Heo cục mịch nghe đến trong lòng ngứa tê tê, dễ chịu quá đi, anh ta còn muốn nghe nữa.
Heo xảo xảo lại nói : “Hết rồi.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất cám ơn sự góp ý của bạn