Thai Hung Suối Hồ Điệp - Ebookdich

Suối Hồ Điệp

Chủ Nhật, 1 tháng 7, 2007


Núi Thương là nơi có tiếng vùng Đại Lý, từ rất xưa, trong dân gian lưu truyền rất nhiều câu chuyện hay cảm động lòng người về nó.
Núi Thương có 19 ngọn núi, trong đó có một ngọn núi tên gọi Vân Nông Đỉnh. Vân Nông Đỉnh có nguồn nước suối trong vắt như ao, ước rộng khoảng 2,3 trượng ( 1 trượng = 3.33m), bụi cây rậm rạp bao phủ che quanh nó, cành và lá cây xanh tốt, nằm vắt ngang xiên xiên trên không của ngọn suối, mỗi năm vào giữa tháng 3 và tháng 4, lúc cây bắt đầu nở hoa, trên cành non xanh xanh nở đầy hoa nhỏ điểm nhuỵ vàng, con suối này có cái tên kỳ lạ mà xinh đẹp, mọi người gọi nó là suối Hồ Điệp. Về nguồn gốc cái tên suối Hồ Điệp này, có một câu chuyện thế này:

Con suối này ban đầu không gọi là suối Hồ Điệp. Trước kia, vì nó trong vắt khác thường, nước suối chảy quanh năm, trước giờ cũng không có ai biết nó sâu bao nhiêu, mà cũng không có ai nhìn thấy đáy, cho nên người xung quanh đều gọi nó là ao không đáy.
Bên cạnh ao không đáy, có một gia đình nông phu họ Trương trú ngụ, chỉ có người cha và con gái hai người dựa vào nhau mà sống. Ông Trương cả ngày cày bừa vất vả ở trong ruộng, mồ hôi của ông mười mấy năm qua đã không ngừng tuôn chảy xuống trong 3 mẫu ruộng.
Con gái của ông ấy tên Vân Cô, khoảng 18, 19 tuổi. Dung mạo của cô ấy đã làm cho bông hoa nhìn thấy cũng phải hổ thẹn, đôi mắt của cô ấy như sao lấp lánh óng ánh; Mái tóc đen tuyền, giống như liễu rũ vừa nhỏ vừa dài; Đôi má giống như hai quả hồng tươi. Cô ấy rất hiền, tấm lòng của cô ấy trong trắng như nguồn nước suối.
Ban ngày cô ấy giúp cha làm việc trong đồng một cách chăm chỉ, buổi tối kéo sợi dệt vải. Đôi tay của cô ấy khéo léo dệt ra những tấm vải, cho dù bất kể một cô gái nào cũng khó mà theo kịp. Dáng người cô ấy thướt tha, cả ngày ở trong ruộng và bên khung cửi.
Tiếng đồng về nét đẹp và sự cần cù của cô ấy truyền đi xa ra khắp bốn phương. Các thiếu nữ lấy việc làm của cô ấy làm tấm gương cho mình; Các chàng trai ngay trong giấc mộng cũng mơ đến tình cảm của cô ấy.
Bấy giờ, trên đỉnh Vân Nông Động có một chàng thanh niên tiều phu tên gọi Hà Lang. Anh ta không cha không mẹ, một mình sống cô độc. Sự lao động của anh ta cho dù ai cũng không theo kịp, anh ta thông minh khéo léo, trung thực hiền lành, giọng hát hay không gì sánh bằng, du dương như tiếng hót chim sơn ca, êm ái như chim Dạ Oanh. Mỗi lúc anh ta cất lên tiếng hát, chim Sơm Ca trên núi đều im tiếng, ngay cả rừng thông cũng không vang tiếng lạo sạo, giống như cả thế gian, đều đang âm thầm lắng nghe tiếng hát tuyệt vời lay động lòng người của anh ta.
Cách 6 ngày, Hà Lang đều vác củi đi vào thành phố bán, đi qua đi lại đều phải đi ngang qua ao không đáy. Hà Lang cũng giống như mọi thanh niên khác, đang âm thầm ái mộ Vân Cô một cách sâu sắc, mỗi lúc đi ngang qua nhà cô ấy, đều không nén nỗi tình cảm lén nhìn về phía cô ấy mấy lần.
Vân Cô đối với Hà Lang cũng có tình yêu mến, mỗi lần anh ta cất tiếng hát đi ngang qua bên ao, cô ấy đều phải dừng tay dệt vải, nép mình bên cửa sổ ngắm nhìn anh ta một cách dịu dàng, lắng nghe tiếng hát thì thầm của anh ta.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, trong tâm của hai người thanh niên này đã nãy sinh tình cảm trong sáng.
Một hôm, vào một buổi tối sáng trăng, Vân Cô gặp Hà Lang ở bên ao. Trong đêm tối, dưới ánh trăng sáng dịu dàng lung linh xinh đẹp, hai người họ đã thổ lộ tình cảm của riêng mình. Từ đấy bên ao không đáy thường có bóng hình của hai người họ.

Trong Huyệt Vương phủ dưới chân ngọn núi Thương, có một Huyệt vương tàn ác. Hắn là bá chủ thống trị ngọn núi Thương và sông Nhĩ Hải, là ma vương áp bức bóc lột người dân. Bao nhiêu ngày qua hắn từng độc bá chiếm lĩnh cai trị ngọn Núi Thương và sông Nhĩ Hải, từng ngọn cỏ, từng ngọn cây của hắn đều thắm ướt máu và mồ hôi của biết bao người dân. Hắn mua chuộc rất nhiều binh sĩ và tay sai, trấn áp, tàn sát người dân. Căm hận của người dân đối với Huyệt vương cao như ngọn núi Thương, sâu như đáy sông Nhĩ Hải.
Huyệt vương cũng nghe đến tiếng Vân Cô xinh đẹp, hắn rắp tâm phải cướp Vân Cô về làm người vợ thứ 8 của hắn.
Huyệt vương mang theo tay sai tìm đến ao không đáy, đánh trọng thương ông lão Trương già yếu, cướp đi Vân Cô về trong Huyệt vương phủ.
Huyệt vương chảy nước miếng như chó nói với Vân Cô:
“Trong phủ của ta có vô số ngọc ngà châu báu, sơn hào hải vị không sức ăn, lụa là gấm vóc mặc không hết, chỉ cần nàng đồng ý làm vợ của ta, ta bảo đảm cả đời nàng sẽ được giàu sang phú quý.”
Vân Cô không một chút để ý đến, khinh miệt nói:
“Ta từ lâu đã yêu thương tiều phu Hà Lang rồi, cho dù ông có bao nhiêu ngọc ngà châu báu, ông cũng mua không được trái tim của ta.”
Huyệt vương phẩn nộ nói:
“Hừ, Huyệt vương ta thế lực cao bằng trời. Bước chân ta dẫm trời đất còn phải chao đảo, lẽ nào ta không bằng tên tiều phu Hà Lang đó. Nếu như nàng không nghe lời của Huyệt vương ta, nàng trốn không khỏi bàn tay của ta.”
Vân Cô không một chút sợ hãi kiên quyết nói:
“Cho dù ngươi có oai bằng trời, cho dù bước chân ngươi có làm cho trời đất chao đảo, trong lòng của ta vẫn yêu thương Hà Lang, giống như tuyết trên đỉnh núi mãi mãi không bao giờ tan. Ngươi muốn ta đồng ý lấy ngươi, chỉ là nằm mơ.”
Cứ như thế, trãi qua 3 ngày 3 đêm, Huyệt vương ra sức uy hiếp và dụ dỗ, vẫn không lay động được tấm lòng kiên trinh của Vân Cô. Huyệt vương thẹn quá hoá giận, kêu tay sai đem Vân cô treo lên, hắn muốn dùng nhục hình ép bức Vân Cô đồng ý.

Một hôm, Hà Lang tâm tình vui vẽ đến ngày hẹn đi đến bên ao không đáy để gặp Vân Cô, nhưng anh ta gặp không phải là khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Vân Cô, trong nhà của Vân Cô là một cảnh hổn loạn, ông lão Trương sắp chết, thoi thóp nói cho chàng ta biết sự tình Vân Cô bị cướp đi, rồi chết.
Đau khổ và thù hận bùng cháy trong lòng của Hà Lang. Chàng ta chôn cất xong ông lão Trương, cầm lấy cây rìu, chạy thẳng về phía Huyệt vương phủ một cách hùng hổ.
Trong đêm tối, Hà Lang leo qua tường cao của Huyệt vương phủ, ở trong chuồng ngựa tìm được Vân Cô đang bị treo lên cao, chàng ta dùng rìu cắt đứt dây thừng, cõng Vân Cô chạy ra khỏi Huyệt vương phủ.

Vân Cô và Hà Lang trên đường đêm đen đang vội vã bỏ chạy, phía sau Huyệt vương cùng tay sai và binh lính đang đuổi theo.
Họ chạy lên núi cao, Huyệt vương đuổi lên núi cao; Họ chạy xuống cốc sâu, Huyệt vương đuổi xuống cốc sâu. Huyệt vương ở phía sau diệu võ giương oai nói:
“Bất kể các ngươi lên trời hay xuống biển, đừng hòng thoát khỏi tay ta.”
Vân Cô và Hà Lang chạy đến bên ao không đáy, tay sai của Huyệt vương bao vây chặt lấy họ, muốn họ quỳ xuống đầu hàng.
Lúc này, Vân Cô và Hà Lang ôm chặt lấy nhau, dùng ánh mắt sắc lạnh trả lời tiếng hét của Huyệt vương, nhún người nhãy xuống ao sâu không đáy.
Mọi người ở cạnh ao không đáy nghe tin đôi thanh niên này chết đi, tức tốc cầm lấy vũ khí đánh vào Huyệt vương phủ, đem Huyệt vương và tay sai của hắn giết sạch không chừa một tên.
Ngày hôm sau, mọi người cùng nhau đến ao không đáy chuẩn bị vớt thi thể của Vân Cô và Hà Lang, bổng nhiên, nước trong ao không đáy dậy sóng sôi sùng sục, trong ao bốc lên một cột nước thật to, dưới cột nước có một cái động nhỏ, từ trong động bay ra một đôi bướm xinh đẹp, màu sắc rực rỡ, lượn lờ bay vờn quanh nhau ở bên ao. Một chút sau từ 4 phương tám hướng bay về đủ loại bướm to bướm nhỏ, vây quanh đôi bướm này bay lượn ở bên ao và chung quanh bóng cây.
Từ đấy về sau, mọi người đặt tên cho ao không đáy một cái tên là suối Hồ Điệp. Đến giữa tháng 3 và tháng tư hàng năm, đủ loại bướm, lớn có nhỏ có, muôn màu muôn vẻ bay đến bên suối Hồ điệp, bay lên bay xuống thành đàn, chung quanh suối, thậm chí đầy suối đầy đồng, hoàn toàn biến thành thế giới Hồ Điệp đủ màu đủ sắc, trở thành cảnh lạ xinh đẹp hiếm thấy động lòng người.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Rất cám ơn sự góp ý của bạn

Ebooks

15541471868 15541622158 anhchulacda" /> Ảnh Rượu trong nền văn hóa Trung Hoa Ảnh thủy hử hài hước 15541519566 Mai Mai Tuoi Muoi Ba con gau ngoc nghech chuheocucmichthanthuong Bia so tay an toan tre em anhtieulinhmieu for_hinhanh10"
 

Khach tham

DMCA