Thai Hung Đố kị - Ebookdich

Đố kị

Thứ Ba, 25 tháng 11, 2014





Hậu cung cũng không vì trận hổn loạn này mà lo sợ nhiều, cách ngày cái tin hoàng đế trọng bệnh đã được hạ xuống, Tiêu Hoán cũng là sau mấy ngày nghĩ ngơi đã hồi phục họp triều, bắt đầu theo lệ thường xữ lý chính vụ.Ở thời gian này, Trương Chúc Đoan được Tiêu Hoán đề bạt thường xuyên bày ra hết mức năng thần trị quốc, ông ta điều phối lương thực theo trật tự, sửa đê thu xếp cho dân tị nạn, lại dần dần dẹp yên tai tình đã sắp xãy ra ở ngay Giang Hoài.Mặt khác tình hình chiến trận ở tiền tuyến Sơn Hải Quan cũng dần hướng tới dịu êm, người Nữ Chân cửu chiến bất hạ, tác phong của ngày đầu hưng binh nhuệ bất khả đảng cũng dần dần tiêu giảm. Vì để cổ vũ lỗi thời, người Nữ Chân đem lá cờ tam giác liên minh bộ lạc đổi thành đại kỳ Minh Hoàng, thủ lĩnh Cát Đài Bộ Khố Mạc Nhĩ xưng đế, quốc hiệu Thừa Kim, ý là noi theo lãnh thổ Đại Kim, một lần nữa một mình đem giang sơn đế quốc trường giang dĩ bắc cùng quy về dưới sự thống trị của người Nữ Chân.Cứ như thế, hưng binh của người Nữ Chân đã không còn là một cuộc biến loạn thông thường, mà là phiến loạn đúng với thực tế, luôn luôn đe doạ tứ lân vạn bang, nhắm vào Đại Võ đế quốc đâu chỉ có chấp nhận gây hấn công nhiên thế này, nội các và binh bộ mỗi ngày vì việc này tranh cãi không yên, ngay cả đề tài ngự giá thân chinh như thế này đã được nhắc đến trên nghị triều, nếu như không phải là vì thân thể của Tiêu Hoán không khoẻ, tôi nghĩ họ từ lâu đã đem hắn khoác lên giáp trụ đẩy đến trên tiền tuyến.Bên ngoài triều là cảnh nước sôi lửa bỏng, nội cung đương nhiên cần phải trời êm bể lặng, ngay cả một chút manh mối vốn dĩ nho nhỏ phá rối đều không thấy nữa, ai cũng đều hiểu lúc này không phải là lúc tranh phong ngật toan, nếu như đế quốc không còn, còn có đâu hoàng đế quý phi, tất cả đều sẽ lâm vào cảnh mất nhà.Cho nên vì lẽ đó tôi mỗi ngày dài đằng đẳng ngồi ở dưới gốc cây hoè, nhìn giữa lớp lá cây um tùm xanh biếc, đã có số chuổi hoa rụng hết cánh, lộ ra trái non bên trong xanh mơm mởn, mùa hè đã đi qua được một nữa rồi.Vốn dĩ cho là có thể sống một thời gian thoải mái rất lâu đây, nào ngờ vào lúc này, lại có người dấy lên đợt sóng tranh đấu, nhưng tôi tưởng tượng đến bất cứ người nào bị cuốn vào, cũng không tưởng tượng đến lần này bị cuốn vào lại là hoàng quý phi Đỗ Thính Hương.Cô ta còn có điều gì không vừa ý đây? Ai cũng đều biết cô ta là người được sủng ái nhất, tất cả mọi người đều rõ chỉ cần phụ thân tôi thất thế, Tiêu Hoán có lẽ là sẽ không một chút phân vân đem tôi phế đi, sau đó nâng lên người hồng nhan tri kỷ thời thanh mai trúc mã của hắn ngồi lên ngôi vị Hoàng Hậu. Vì để tránh trực tiếp chạm phải mũi nhọn Tiêu Hoán, tôi đã tránh hết sức cùng Đỗ Thính Hương khai chiến, cô ấy còn muốn như thế nào đây?Tôi bóp chặt hình nhân người cắm đầy kim nhỏ ở trong tay, nhìn vào Trương Thái Lục chưởng ấn Trữ Tú Cung đang cúi mình quỳ dưới chân tôi, chậm rãi cười:
“Trương công công, ta đối đãi ngươi như thế nào?”“Nương nương đối với lão nô ân nặng như sơn.”
Trương Thái Lục nằm sấp ở trên đất trả lời, tôi biết hắn không có chút gì tỏ ra hốt hoảng, nếu không thì cũng không thể đem ra được câu nói sáo ngữ này nói cho qua với tôi được.Tôi đem hình nhân ở trong tay có viết tám chữ ngày sinh của Tiêu Hoán giơ lên trước mặt hắn, tiếp tục cười:
“Thế thì cái hình nhân này là như thế nào đây? Có phải ngươi để ở dưới giường ta không?”Trương Thái Lục ngẩng đầu liếc nhìn hình nhân thật nhanh, rồi lại lập tức cúi đầu nói khẳng định:
“Không phải tôi, nương nương, là ai nói vậy?”“Là ai nói vậy?”
Tôi thu tay về cười nhạt lên một tiếng:“Tiểu Sơn, nói cho ông ta nghe.”“Dạ, tiểu....nương nương,”
Tiểu Sơn họ nhẹ một tiếng:“Buổi sáng ngày hôm qua, lúc nương nương ở trước điện đọc sách, Trương công công ông đã đến hậu điện, lúc đó trong điện chỉ có cung nữ Kiều Thiếu quản lý việc quét dọn, theo cô ấy nói, ông đến trong phòng ngủ của nương nương đảo hết một vòng rồi mới đi. Ông tự nhiên vô cớ, ở trong phòng ngủ nương nương tìm cái gì? Sau khi ông đi rồi, buổi sáng ngày hôm nay nương nương thức dậy, đã nhận thấy dưới tấm chăn cái vật này, còn nói là không phải của ông hả?”“Khẩu thiệt vô bằng, nương nương sao có thể đoán định hình nhân này là do lão nô để vậy?”
Trương Thái Lục từ tốn nói:“Hơn nữa ngày hôm qua lão nô cả ngày ở trong nhà trang điểm bản thân, người nhà tôi đều có thể làm chứng, nào đâu có thời gian vào cung để vật này?”“Người nhà của ngươi, đương nhiên là nghe theo ngươi sai bảo, ngươi bảo họ nói một họ không dám nói hai, ngươi cho rằng như thế này ta hết cách rồi sao?” Tôi nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Sơn:
“Nói tiếp đi.”“Được, xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Tiểu Sơn có lẽ là cảm thấy tình cảnh này rất vui, hét làm điệu bộ, đẩy đưa một cây trượng tràn đầy hứng thú diễn trò kẻ thao túng ra oai, hừ lên một tiếng đem một cái yêu bài gỗ mun đen để ở trước mặt Trương Thái Lục vút qua rất nhanh: “Nhìn thấy rồi chứ, Trương công công ngày hôm qua thật thiếu cẩn thận, hoảng loạn đến nỗi đem yêu bài của mình đánh rơi ở trong phòng ngủ của nương nương, để ta nhặt được, thế nào đây? Còn dám nói là ông chưa đến qua phòng ngủ của nương nương nữa không?”Trương Thái Lục bấy giờ mới hoảng, liền vội vàng mò vào giữa thắt lưng, kinh hoàng nói:
“Yêu bài của ta, buổi sáng còn ở....”Hắn vừa nói vừa chỉ vào Tiểu sơn:“Ngươi..., ngươi ăn cắp yêu bài của ta....”“Ăn cắp của ngươi làm gì?”
Tiểu Sơn dội cho ông ta một khuôn mặt quỷ:“Dù sao đi nữa tấm yêu bài của ngươi thà chết không rời thân hiện đang ở trong tay ta, ông sao có miệng mà nói không xong vậy.”Trên khuôn mặt tròn mập của Trương Thái Lục cuối cùng cũng thấm ra vài giọt mồ hôi, rồi vội vàng dập đầu mấy cái như giả tỏi:
“Hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương, lão nô không dám, nương nương tha tội.”“Một chiêu quá lam tục.”
Tôi cười nhạt, có điều hậu cung các triều tị huý nhất chính là kỹ thuật vu cáo mê hoặc để hình nhân bỏ bùa hạ bùa, chỉ có triều đại Hán Vũ Đế, vì án vu cáo mê hoặc được bải bỏ thì có Trần A Kiều và Vệ Tử Phu từng được đạt đến tận cùng hết sức sủng ái, người bị dính dáng vào càng là bất thảo kỳ số, nếu như cái hình nhân nhỏ bé này không phải là được tôi phát hiện trước tiên, mà là để cho người khác phát hiện, không biết là lại phải kéo ra bao nhiêu tai hoạ.“Trương công công, việc đến nước này, chúng ta cũng không nên dùng lời nói thừa nữa, là ai xúi giục ông để cái hình nhân này? Chỉ cần ông nói ra, món nợ này sổ toẹt tất cả, ông vẫn như thường vững chắc làm ngũ phẩm chưởng ấn của ông, còn không, Trương công công, ông tuổi cũng không còn nhỏ nữa, không muốn bảo dưởng cho tốt tuổi trời phải không?”Tôi để chân chấm đất, từ từ hỏi Trương Thái Lục.“Việc này....”
Mồ hôi lạnh của Trương Thái Lục tuy rằng ở trên trán không ngừng tuôn chảy, trong lời nói lại ngập ngừng, cuối cùng rồi cũng là dập đầu:“Là đức phi nương nương, hoàng hậu nương nương, lão nô không dám nói dối.”Ông ta nói như vậy, tôi ngược lại từ từ gom lại vẽ mặt tươi cười trên khuôn mặt, càng thêm xác định vụ việc này là từ chổ xúi giục của Đỗ Thính Hương mà ra.Trương Thái Lục ở trong cung không phải là người không có địa vị, mà là khắc kỉ phụng công, mấy mươi năm nay trước giờ không tham dự vào đấu tranh của phi tần, có thể ví như sống trên đầu sóng ngọn gió trước sau không ngã, nếu như nói người duy nhất có thể để cho Trương Thái Lục hết mình phục vụ, chỉ có là hoàng quý phi Đỗ Thính Hương. Trương Thái Lục trước lúc nhập cung, đã từng là một vị quan trông coi kho nhỏ của Bát Đại Thương Kinh thành, khi hắn bị vu cáo tham ô sắp trảm thủ, nhờ có phụ thân Đỗ Thính Hương Đỗ Nho Hạc Thời Nhậm Thuận Thiên Phủ Doãn điều tra rõ chân tướng, mới cứu được mạng của ông ta, xữ cho ông ta miễn chức quan hình. Trương Thái Lục sau khi được thi hành quan hình nhập cung làm nội thị, những việc cũ đau xót đã qua đương nhiên không muốn nhắc đến nữa, vì thế không có bao nhiêu người biết giữa ông ta và Đỗ Thính Hương còn có một ngọn nguồn thế này, tôi cũng là lúc có lệnh bổ nhiệm ông ta làm chưởng ấn Trữ Tú Cung, mới điều tra thấu suốt thân thế của ông ta, biết được việc này. Bây giờ ông ta vì để yểm trợ Đỗ Thính Hương, không dám mạo hiểm nói dối hết mức, chỉ về Thân Ý Ung là chủ mưu, càng không dám mạo xưng, Thân Ý Ung và ông ta trước giờ chưa có dây mơ rễ má gì, ông ta sao lại có thể bị cô ấy chi phối?Bàn tính trong lòng tôi tính rất nhanh, nếu việc này là do Đỗ Thính Hương lập kế hoạch, cô ấy rốt cuộc muốn gì đây? Là vì biết được cuộc sống của Tiêu Hoán không còn lâu dài, phải ra sức ngay từ sớm trừ đi tôi làm tốt ngôi vị hoàng hậu? Cô ấy hành động quá mức thế này, lẽ nào không sợ phụ thân tôi chống lại, cục diện không thể sửa chữa sao? Hay là cô ấy từ lâu đã có sự sắp xếp vạn toàn rồi? Hoặc là nói, việc này vốn dĩ là do thái hậu hoặc Tiêu Hoán sắp xếp? Họ đã chờ đợi không được nữa phải đem tôi trừ đi tuyệt hậu?Mồ hôi lạnh chầm chậm ở trên trán của tôi rơi xuống, Đỗ Thính Hương đi nước cờ này quả tình quá bất ngờ, tôi thực sự không thể suy đoán được dụng ý của cô ta. Tôi không sợ cùng cô ấy đánh giáp lá cà, nhưng so tài cùng một đối thủ điên thường đáng sợ hơn so tài cùng một trăm kẽ giảo hoạt, vì bạn đoán không được bước tiếp theo kẽ đó sẽ đi về đâu.Tôi từ từ để hình nhân trong tay xuống, tôi cuối cùng quyết định phải binh hành hiểm chiêu, nếu đã đến nước này, thì chỉ có lấy nguy hiểm đối với nguy hiểm, cùng lắm ngọc hay đá cùng cháy cả.Tôi đứng dậy hướng về Tiểu Sơn gật gật đầu:
“Tiểu Sơn, đi cùng ta.”Nói rồi gót chân không vội, đã vứt lại Trương Thái Lục ra khỏi noãn các, Tiểu Sơn không hiểu đầu đuôi, vội hỏi cùng tôi:“Tiểu thơ, người đoán ra là kẽ khốn nào muốn hãm hại người rồi sao?”Tôi gật đầu cười nhạt lên một tiếng:
“Ừ.”“Hay quá,”
Tiểu Sơn vỗ tay:“Thế thì chúng mình bây giờ phải làm gì đây?”“Đương nhiên là đem nó kéo ra, lột da nó.”
Tôi nắm chặt cây nhuyễn kiếm Dương Liễu Phong ở ngay giữa thắt lưng, đi thẳng đến Vĩnh Thọ Cung. Đúng là trong xương cốt tôi vẫn còn là một kẽ chỉ sợ thiên hạ bất loạn, biết việc tiếp theo phải dùng đến kiếm giải quyết, đã kềm không được nhiệt huyết sôi sùng sục.Bên trong trước điện của Vĩnh Thọ Cung, Đỗ Thính Hương đang nhóm lò gỗ đàn hương khói tím lượn lờ ở lâm tự, tôi rút cây trường kiếm ra một cái soạt chém thẳng xuống, tử đàn án trước mặt cô ta tét thành làm hai.Vị quý phi nhã nhặn từ tốn giọng nói dịu dàng ấm cúng này nhất thời ngây người ra không có chút phản ứng gì, tôi xiết chặt cổ áo cô ấy ấn ngồi lên trên ghế, dùng cây trường kiến lạnh băng kề sát vào cổ của cô ấy, sau đó thoả mãn nhìn vào trong mắt cô ấy dần dần đậy lên một lớp ánh sáng của nước.“Quý phi nương nương, muốn làm hoàng hậu đến thế sao?”
Tôi cười nhạt.“Người.....người nói gì?”
Bị kiếm khí uy bức, Đỗ Thính Hương càng thật đáng thương, nước mắt rơi xuống lã chã.“Sao? Không phải ngươi sắp xếp cho Trương Thái Lục để hình nhân xếp đặt ta vào chổ chết sao?”
Tôi cười nhạt, đè chặt cái cổ của cô ấy, không để cho cái đầu của cô ấy nhúc nhích.“Ngươi....ngươi muốn làm gì?”
Bị tôi bức đến chổ chết, trong mắt Đỗ thính Hương ngược lại lộ ra ánh sáng bất khuất.Tôi cất tiếng cười ha ha:
“Ta muốn làm gì? Ta muốn đem cái cổ xinh đẹp này bẻ gãi, được không?”“Ngươi dám không.”
Đỗ Thính Hương bổng nhiên hét lớn lên:“Nếu như ngươi giết ta, Hoán ca ca sẽ không tha cho ngươi!”“Hoán ca ca, Hoán ca ca, ngươi không cảm thấy ác tâm, ta còn cảm thấy ác tâm đấy.”
Tôi cười nhạt:“Ngày hôm nay ta sẽ để cho ngươi thấy, bộ mặt thật của vị Hoán ca ca này của ngươi, để xem đặt ngươi và giang sơn trước mặt hắn, rốt cuộc hắn sẽ chọn ai!”“Ngươi nói bậy,”
Đỗ Thính Hương bổng nhiên thẳng cổ lên cùng tôi tranh luận:“Hoán ca ca không có vô tình như ngươi nói đâu! Như ngươi người con gái chỉ biết tính toán, vốn không hợp làm vợ của Hoán ca ca, ta chính là muốn làm hoàng hậu đấy, có sao không? Ta quyết không thể để cho ngươi giày vò Hoán ca ca nữa!”“Ha ha, ta không hợp?”
Tôi quả thực cảm thấy tức cười:“Ta cho ngươi biết, Đỗ Thính Hương, ở trong mắt ngươi Hoán ca ca giống như là một bảo bối, nếu như hắn không phải là hoàng đế, ta nhất định nhìn cũng không thèm nhìn, sẽ đem hắn đá cho ngươi.”“Ngươi.....”
Nghe tôi nói như vậy, Đỗ Thính Hương so với tự thân cô ấy bị nhục càng thảm hại hơn, nấc nghẹn nói:“Ngươi....người con gái xấu xa....may mà Hoán ca ca còn.....”Tôi người con gái xấu xa? Câu nói nhận xét này ngược lại với nhận xét của Kiều Nghiên “con người của người tốt thế này” xứng đáng có được tất cả. Tôi ước lượng một hồi, từ lúc tôi xông vào khí thế hung hăng, thời gian cũng không nhiều nữa, liền giơ lên cây trường kiếm, cười nhạt chọc kiếm đến:“Quý phi nương nương, chịu chết đi!”Mũi kiếm của cây nhuyễn kiếm giống như con rắn ngẩng đầu lên, phóng nhanh chụp xuống, hướng thẳng đến yết hầu của Đỗ Thính Hương. Lúc mũi kiếm đang sắp chọc vào yết hầu của Đỗ Thính Hương, có một cánh tay gầy yếu trắng bệch nắm lấy mũi kiếm, cứng rắn chặn lại kiếm thế.Tiêu Hoán đã đến, tôi đã biết hắn sẽ đến.Tôi cười làm nũng nhìn khuôn mặt của hắn vì quá sợ hãi mà thay đổi đến trắng bệch, “vạn tuế gia đến thật kịp thời đấy.”Hắn nhìn về Đỗ Thính Hương đang khóc đến hoa lê dính đầy nước mưa, mục quang trong đồng nhân của hắn loé lên:
“Hoàng hậu làm gì vậy?”“Làm gì à?”
Tôi cười nhẹ:“Người không hỏi xem vị quý phi muội muội này xem cô ấy đã làm gì?”“Hoán ca ca,”
Không đợi cho Tiêu Hoán hỏi, Đỗ Thính Hương đã tranh nói trước:“Thiếp không muốn người con gái này làm hoàng hậu nữa, cô ta vậy mà dám nói: ‘Nếu như người không phải là hoàng đế, cô ấy ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nữa, Hoán ca ca....’”Trong mắt Tiêu Hoán loé lên một chút kinh ngạc, vẫn là rất nhanh đã quay đầu nhìn tôi:“Hoàng hậu, cho dù Hương nhi đã làm gì, mong nàng có thể nhìn trên bạc diện của ta, không nên truy cứu nữa.”Xem bộ dạng hắn ta như thế này, việc này giống như là không phải họ từ lâu đã có mưu tính trước, mà là do Đỗ Thính Hương nhất thời nghĩa khí, tự mình hành động, như vậy tốt quá rồi.Tôi âm thầm thở nhẹ một hơi, trên mặt vẫn mang theo vẽ tươi cười:“Vạn tuế sao lại nói như vậy, kim diện của vạn tuế, thần thiếp sao lại dám không nhìn? Chỉ là làm náo động cho quý phi thế này, trong lòng thần thiếp thật không thoải mái, e rằng không dễ tan cơn giận dễ thế đâu.”Ở vào lúc thù trong giặc ngoài này, Tiêu Hoán cũng hiểu rõ không thể đắc tội với tôi, trầm ngâm một hồi nói:
“Hoàng hậu chuẩn bị làm thế nào đây?”Tôi búng nhẹ cây Dương Liễu Phong ở trong tay hắn đang cầm:“Dương Liễu Phong đã ra khỏi võ, lại không nhìn thấy máu, thần thiếp e rằng nó không vui. Thần thiếp cũng không cần gì khác, chỉ cần để cho thần thiếp ở trên khuôn mặt quốc sắc thiên hương của quý phi nương nương vạch một đường, tiền trần vãng sự, chúng ta nhất loạt không xét đến nữa, được không?”Nghe tôi nói phải huỷ dung nhan của cô ấy, Đỗ Thính Hương kinh hãi gần như sắp hôn mê ngã xuống, cất tiếng khóc hu hu.Tôi cười nhẹ nhàng, đang chờ đợi câu trả lời của Tiêu Hoán, cảm giác ngay cả người con gái mình yêu quý đều bảo vệ không được, nhất định khó chịu đây. Tôi biết Đỗ Thính Hương đang chờ đợi hắn nói không được, nhưng tôi cũng biết, cô ấy chờ đợi không được, đối với loại người của Tiêu Hoán này mà nói, giang sơn vĩnh viễn quan trọng hơn so với mỹ nhân, điều này từ lâu tôi đã biết.Quả nhiên, hắn chầm chậm mở miệng:
“Hoàng hậu, đường kiếm này, có thể tính vào trên đầu ta được không.”“Hả?”
Hắn nói như vậy, vẫn thật là có chút ngoài dự đoán của tôi, tôi khẽ nhíu lông mày:“Ây da, thần thiếp sao lại dám động thủ với vạn tuế, vạn tuế đây không phải là đang ép thần thiếp thu tay lại sao?”“Quân vô hí ngôn, một kiếm này hoàng hậu từ nay về sau bất cứ lúc nào đều có thể đòi lại. Ta xin hướng về tiên linh Đại Võ Tiêu Thị tuyên thệ, nếu làm trái quy ước này, sau khi ta trăm tuổi sẽ không có đất chôn thân, thấy thế nào?”
Tiêu Hoán nhìn tôi, nhất tự nhất đốn.Sau khi trăm tuổi không đất chôn thân? Đó chính là nói Đại Võ vong quốc tuyệt chủng, đối với một quân vương mà nói, vẫn là lời thề độc không hơn được nữa.Giặc đến đường cùng không việc gì truy nữa, tôi cũng đành phải cười gật đầu:
“Vạn tuế hà tất phải nghiêm túc như vậy, lẽ nào thần thiếp còn dám nghi ngờ lời nói của vạn tuế sao?”Nghe tôi nói như vậy, Tiêu Hoán biết rõ tôi đã tiếp nhận điều kiện của hắn, thở nhẹ một hơi muốn buông mũi kiếm ra. Tôi không đợi hắn buông tay, đã rút nhanh cây kiếm về, cây trường kiếm mang theo một giọt máu, lại ở trên tay hắn vạch lên 2 đường vết thương.Tôi một mặt vẫy khô máu tươi trên lưỡi kiếm, một mặt nhìn Tiêu Hoán cười:
“Thực ra, thần thiếp là có chút sợ đấy, thần thiếp sợ vạn tuế mắc nợ thần thiếp quá nhiều, có trả cũng trả không đủ.”Vừa rời khỏi mũi kiếm, Đỗ Thính Hương đã ngã ngay vào trong lòng của Tiêu Hoán, buông tiếng khóc.Tôi lạnh nhạt liếc cô ấy một cái, cười nói:
“Thính Hương muội muội là người con gái của vạn tuế, vạn tuế phải chăm sóc cô ấy, đừng để cho cô ấy lại xãy ra chuyện gì nữa.”Tiêu Hoán vừa nhẹ nhàng vỗ lên bờ vai run run của cô ấy, vừa cười nhạt nói:
“Hoàng hậu không phải là người con gái của ta sao, ta ngược lại cảm thấy quản lý hoàng hậu càng khó hơn tất cả.”“Vậy sao?”
Tôi đem cây Dương Liễu Phong lần nữa thu về để giữa thắt lưng, cười nói.Bấy giờ ở ngoài cửa Hồng Thanh mang theo một đội ngự tiền thị vệ vội vàng chạy đến, Hồng Thanh trước tiên liếc về tôi một cái, sau đó quỳ một chân ở trước mặt Tiêu Hoán:
“Ti chức thất chức, để cho vạn tuế gia và hai vị nương nương sợ hãi.”Tiếp theo thẳng người nhìn vết máu trên tay Tiêu Hoán, kinh hãi hô lên:“Vạn tuế gia!”“Không gì đáng lo,”
Tiêu Hoán nhìn về Hồng Thanh cười cười, nói tiếp:“Ở đây không có việc gì, Hồng Thanh ngươi bảo vệ hoàng hậu đưa về đi.”Hồng Thanh chấp tay lãnh mệnh, nhìn về tôi, tôi nhìn về hắn gật đầu cười cười, rồi khép nép hướng về Tiêu Hoán hành lễ:
“Thần thiếp cáo từ.”Tiêu Hoán cười gật đầu:
“Hoàng hậu bảo trọng.”Tôi cười, đầu cũng không quay lại đi luôn.Đưa tôi ra khỏi Vĩnh Thọ Cung, Hồng Thanh thở ra một hơi, tránh khỏi đám đông ở phía sau, nói với tôi:“Hoàng Hậu nương nương, người cùng vạn tuế gia đối đầu gay gắt như thế, có cần thiết như vậy không?”“Đúng vậy, phải như thế.”
Tôi cười, ấn ấn cán kiếm Dương Liễu Phong ở giữa thắt lưng:“Hồng Thanh, thế ngươi cho rằng, nếu như ta nói với vạn tuế gia ta yêu hắn, mong hắn đối với ta tốt một chút, quan hệ giữa chúng tôi sẽ tốt lên chăng?”“Hả?”
Hồng Thanh giật mình, có lẽ là trước giờ chưa nghe có người con gái nào nói ra lời lẽ can đảm như thế này, có hơi đỏ mặt, lắp bắp nói:“Việc này....có lẽ....”“Nếu như nói lên lời nói thật có tác dụng, ta sẽ nói.”
Tôi cười hơi thở nhẹ ra:“Đáng tiếc không có chổ dùng, điều này đối với hắn mà nói, cũng là vô dụng. Cho nên, ta chỉ đành phải cùng hắn đối đầu.”“Hử?”
Hồng Thanh có chút lúng túng rờ rờ cằm:“Chưa nói, làm sao biết?”“Nói rồi, ta đã nói rồi.”
Đi đến trước cửa Trữ Tú Cung, tôi dừng lại bước chân, nhìn về hai cây hoè ở trong vườn rậm rạp tốt tươi, mơ màng nhìn thấy viễn sơn Giang Nam xanh biếc.Tôi ở trước cửa quay người lại, nhìn về Hồng Thanh cười cười:
“Ta đến nơi rồi, hôm nay không chuẩn bị rượu và trái cây, sẽ không mời ngươi vào đâu.”“Vâng, ti chức cáo từ.”
Hồng Thanh hiểu ý hành lễ.Tôi gật đầu, quay người đi vào trong viện, ánh sáng mặt trời sau buổi trưa vô tư chiếu trên mặt tôi, êm dịu như cùng người thanh niên đó mĩm cười rực rỡ.Người thanh niên đó tôi nói với hắn tôi yêu hắn, người thanh niên đó nói với tôi xin lỗi ta không thể yêu nàng, người thanh niên đó trong mưa gió ở tại Giang Nam cầm lên bàn tay tôi, người thanh niên đó bị trường kiếm của tôi đâm thủng ngực, người thanh niên đó sau cùng trở thành chồng của tôi.Trong nháy mắt việc cũ đã qua quay lại tới tấp vỗ vào trong lòng, quang cảnh hổn loạn như con bướm đủ màu rơi rụng.Có lúc tôi đã từng nghĩ đến, tại sao tất cả phải là hắn?Về sau tôi hiểu, cách nghĩ thế này thật là tức cười, vì sự thực vẫn là sự thực, chúng nó đã xãy ra rồi, tiếp theo sẽ trở thành vĩnh hằng.Cho dù bạn có muốn hay không muốn, nó vĩnh viễn sẽ đợi ở đấy, chế giễu ngươi một con người bình thường trong cõi hồng trần này nhỏ bé như một hạt cải, để bộ mặt ở bên ngoài hết mức. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Rất cám ơn sự góp ý của bạn

Ebooks

15541471868 15541622158 anhchulacda" /> Ảnh Rượu trong nền văn hóa Trung Hoa Ảnh thủy hử hài hước 15541519566 Mai Mai Tuoi Muoi Ba con gau ngoc nghech chuheocucmichthanthuong Bia so tay an toan tre em anhtieulinhmieu for_hinhanh10"
 

Khach tham

DMCA